Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 1 : Cuộc sống mới bi thảm của Phạm Tiểu Ngư
Ngày đăng: 19:29 18/04/20
Bắc Tống Thiên Hi năm thứ tư, tại Phục Ngưu sơn.
Phục Ngưu sơn trải dài tám trăm dặm.
Trong một sơn cốc, cánh đồng rộng mênh mông, bờ ruộng dọc ngang trải dài trong ánh nắng chiều. Vào vụ xuân, những người nông dân chăm chỉ cày
xới ruộng đất nhà mình, thừa dịp mấy ngày nắng ấm này nhanh chóng gieo
trồng vụ mùa mới.
Sơn cốc này địa hình có đôi chút kỳ dị,
ba mặt đều là sườn núi thoai thoải, chỉ có phía bắc trải dài chừng một
dặm, mặt đất bảy tám trượng đang thoai thoải giống như ba mặt khác, bỗng nhiên sơn thế đột ngột mọc lên một ngọn núi dựng đứng cao vút giống như một con rồng vươn thẳng lên trời nhìn bốn phía quan sát nhân gian,
chính là Trụ Thiên sơn, ngọn núi cao nhất. Phía bên kia, một dãy núi
khác trải dài thoai thoải giống như một cái đuôi vươn ngang trong sơn
cốc, lại lên xuống trập trùng không dứt như mình rồng, bởi vậy nên những thôn dân mới đến nơi này định cư được chừng vài thập niên lập ra một
thôn gọi là thôn Long Vĩ.
Giờ này, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm
chiều, những làn khói bếp mờ mờ màu trắng tỏa ra từ ống khói các nhà
trong xóm núi lượn lờ bay lên trong thung lũng tạo nên cảm giác thật
thanh bình.
Ở cạnh một con dốc trên sườn núi thứ
nhất, có một ngôi nhà tranh hai gian, cũng vào giờ này nhưng lại lạnh
lẽo im ắng, không hề có bóng dáng khói lửa, chỉ có một cô bé chừng tám
chín tuổi, thân hình mặc một bộ đồ màu lam cũ rích đã có nhiều miếng vá, một mình đứng trước cổng, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn xuống phía chân
núi.
Gió núi lạnh lẽo thổi mái tóc của cô bé
bay bay, dù đã buộc thành một cái đuôi ngựa nhưng vẫn bị rối tung, úa
vàng như cỏ khô. Cô bé không kiên nhẫn giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc qua
sau tai, để lộ ra một đôi mắt to đen láy, sáng lấp lánh tinh anh. Tuy cô bé có đôi mắt xinh đẹp, ngũ quan cũng thanh tú cân đối nhưng sắc mặt
lại xanh xao, thân hình gầy còm vừa nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng lâu ngày.
Cô bé đợi một hồi không thấy gì, rõ ràng rất sốt ruột liền đưa mắt nhìn về phía tây.
Phía trên sườn núi, mặt trời đã lặn, mây
phía chân trời đỏ rực rỡ như ánh đèn đêm dạ hội, cô bé vẫn yên lặng ngắm nhìn những đám mây lớn nhỏ muôn hình vạn trạng, ánh mắt chăm chú, kia
một đám mây màu vàng khiến cô không kìm được suy nghĩ liên tưởng, đám
mây dần dần thay hình đổi dạng ngoan ngoãn từ từ biến hình thành những
chiếc bánh mì mới ra lò nóng hôi hổi, quét một lớp bơ bóng nhoáng tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người, đợi ai đó đến cầm lấy cắn một miếng.
Rột.. ọt….
Sau lại đến xào rau.
Tiểu Ngư lấy một bình nhỏ, dùng đũa lấy
ra một miếng mỡ lợn bên trong. Nhà này thật là nghèo rớt mùng tơi, cư
nhiên một chút dầu cải dầu vừng đều không có, chỉ có thể dùng mỡ lợn
chướng mắt mà kiếp trước tùy tay có thể ném thùng rác.
Trong nồi nước dần dần cạn, đợi thêm lát
nữa, Tiểu Ngư cho mỡ lợn vào, mỡ lợn tiếp xúc với đáy nồi nóng, nhất
thời phát ra tiếng xèo xèo, hương thơm bay lên. Trong một khắc cái bụng
trống rỗng, Tiểu Ngư chỉ muốn đem miếng thịt kia ăn quách, nhưng ý nghĩ
này nhanh chóng bị gạt đi, nàng đem miếng thịt mỡ bỏ lại vào trong bình.
Xong rồi, Tiểu Ngư lại vội đem rau dại cho vào đảo đều, khi đã mềm, nàng cũng không muốn ăn đồ cháy, vội bắc ra.
Mùi thức ăn nóng hôi hổi bốc lên tỏa khắp gian bếp, rổ rau đầy tràn ban nãy cũng đã ngót đi chỉ còn được hai bát. Nàng đói đã sắp ngất đi, cau mày cố ép mình dùng tốc độ nhanh nhất ăn
hết một bát, sau đó đem một bát còn lại đặt vào nồi cho nóng đợi lát nữa Đông Đông tan học trở về. Về phần hai vị chậm chạp không về kia, cứ để
họ ăn không khí đi!
Mội hồi như vậy, chân trời ánh sáng đã
sắp tắt hẳn, bốn phía sườn núi đều chìm vào hôn ám, khói bếp trong thôn
đã gần như tắt hẳn, tinh mắt có thể nhìn thấy có mấy người bưng bát ngồi ở cửa nhà họ, vừa ăn vừa tán gẫu cùng hàng xóm.
Một trận gió từ đầu sơn cốc thổi đến,
mang theo giọng tục tằn của mấy người nông dân cùng vài dự định gieo
trồng mùa vụ. Hơi gió lạnh lẽo, Tiểu Ngư nhịn không được khẽ run rẩy,
bộ y phục cũ nát chắp vá này, dù cho hai tay có ôm chặt lấy người hơn
nữa cũng không có tác dụng gì. Nhìn trời, gió càng lúc càng lạnh, tự hỏi không biết Đông Đông đi học quần áo vậy liệu có lạnh không?
Tiểu Ngư đang lo lắng không biết có nên
mang quần áo đi cho đệ đệ hay không, bỗng dưng dưới chân núi xuất hiện
hai thân ảnh quen thuộc. Phạm Tiểu Ngư đứng thẳng lên, hai người này rốt cuộc cũng biết đường trở về.
Chỉ là…
Tiểu Ngư nhìn hai người dưới sơn đạo kia, cơ hồ như người nào hai tay cũng trống trơn, vừa đi vừa xoa đi cọ lại
hai cánh tay giống như bị lạnh, ánh mắt nàng lập tức đông kết lại không
thua gì gió lạnh. Hừ, tốt lắm, thật sự tốt lắm!