Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 109 : Kiếm hũ vàng thế nào đây?

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Nhìn gương mặt đen kịt của Tiểu Ngư, cả đám người ngu ngốc cuối cùng hiểu ra mưu ma chước quỷ của nàng.



Sau đó, dưới tình hình năm phiếu ủng hộ

một phiếu phản đối, vận mệnh bi thảm của Cảnh Đạo Sơn liền như đinh đóng trên tấm sắt, hoàn toàn không đếm xỉa đến tiếng nói yếu ớt “Không được

hay lắm” của Phạm Thông, dứt khoát được quyết định. Tiếp theo, vì lấy

lòng Tiểu Ngư, Phạm Đại lập tức xung phong nhận việc hăng hái nói sớm

mai sẽ đi vào thành xem xét tình hình, tìm người mua.



Vấn đề khó giải quyết là Cảnh Đạo Sơn xem như đã xong, mưu sinh của cả nhà sau này còn phải tiếp tục bàn bạc.



Hiện giờ tuy rằng vì hoàn cảnh địa lý,

không thể lại đi săn thú được, có điều xét năng lực lẫn kinh nghiệm lâu

năm vì dân phục vụ của Phạm Thông, cùng với thái độ làm việc cần cù thật thà, chỉ cần chính mình trông giữ, muốn bọn họ ở kinh thành này tìm một công việc bình thường hoàn toàn không thành vấn đề. Vấn đề là hiện giờ

cả nhà chi tiêu khá nhiều, bằng vào lao động của hai huynh đệ, ấm no

không phải lo, nhưng muốn cuộc sống gia đình tạm ổn mà thoải mái một

chút cũng là khó khăn, hơn nữa, ba năm giặt quần áo ba năm nấu cơm, Tiểu Ngư thật sự không muốn chính mình tuổi còn trẻ mà phải đem hết thời

thanh xuân ngâm trong những việc nhà vụn vặt tầm thường này. Thời đại

này nếu có thể mua bán nô lệ, chỉ cần có điều kiện, nàng cũng không ngại mua một hai người, có lẽ đãi ngộ của nàng có hạn, nhưng đối với những

nô lệ đã bị liệt tên vào tiện tịch, “ngang hàng súc vật” mà nói, đi theo chủ nhân tôn trọng người khác như nàng còn tốt hơn là bị bán vào nhà

chủ nào đó không quan tâm đến sống chết của con người.



Cho nên, hiện giờ nàng cần không chỉ là

một kế hoạch mưu sinh, mà còn là một kế hoạch tốt có thể nhanh chóng

kiếm được một món tiền lớn.



Nhưng vấn đề này vừa nói ra, liền khiến tất cả mọi người gặp khó khăn, Phạm Đại lại phiền não liên tục vò đầu.



Tiểu Ngư nhìn quanh một vòng, bốn nam

nhân đang ngồi kia (tất nhiên không tính đến trẻ con là Phạm Bạch Thái), đúng là không nghĩ ra được ý kiến nào hay cả.



“Làm sao để kiếm món tiền lớn thì ta nghĩ không ra, nhưng ta có thể đến hiệu thuốc giúp việc, hoặc là viết chút

tranh chữ đem bán.” Nhạc Du nhìn mọi người, thành khẩn đề nghị.



“Việc này sao có thể, lúc trước đã nói


“Này nghe cũng khá ổn, cũng là một việc làm ăn lâu dài, nhưng vấn đề hiện giờ là chúng ta không đủ tiền vốn.”



Bất kể là thời đại nào, cuộc sống mọi

người đều không khác ngoài ăn, mặc, ngủ, nghỉ và chơi, trong đó kinh

doanh về ăn và chơi là kiếm tiền nhiều nhất, chuyện làm ăn lớn bình dân

như nàng không chạm đến được, vậy thì cứ làm theo cách truyền thống.

Điều này từ khi ở thôn Hòe Thụ nàng đã nghĩ đến, nếu không phải vì xảy

ra chuyện bất ngờ, có lẽ hiện giờ nàng đã ở một tiểu thành nào đó mở thử một quán ăn nhỏ. Chỉ bằng tay nghề của nàng cùng với trí nhớ linh tinh

đa dạng từ kiếp trước trong đầu, bắt buộc phải nghiên cứu cho tốt, còn

có một ít sách lược kinh doanh tiêu thụ hiện đại, đến lúc đó cho dù

không thể cạnh tranh với đại tửu lâu thì cũng tuyệt đối có thể đứng vững chân ở đó. Đợi sau khi đào tạo ra được thuộc hạ dưới tay rồi, nhiều

nhất hai năm, bản thân nàng hoàn toàn có thể rời khỏi phòng bếp đầy khói và dầu mỡ, tiếp tục tiến hành thêm những ngành nghề nhiều lợi nhuận

khác.



Chỉ tiếc, đồng tiền vốn dĩ là “Người giàu giàu lại giàu, người nghèo mãi phát sầu”, muốn nhanh chóng đặt chân vào hàng ngũ thường thường bậc trung, nhất định phải mở riêng một con đường khác.



“Tiểu Ngư, nếu không thì chờ ngày mai

chúng ta vào thành xem xem có việc gì tốt để làm không đã, việc kiếm món tiền lớn cứ từ từ nghĩ cũng không muộn, hôm nay đã bận rộn cả ngày rồi, mọi người đều mệt mỏi, vẫn là đi ngủ sớm một chút đi!” Phạm Thông trước nay không có ham muốn gì về tiền tài, nhìn tất cả mọi người vắt óc mà

không nghĩ ra được ý hay gì, liền đề nghị hội nghị hôm nay kết thúc ở

đây.



“Được rồi.” Tiểu Ngư gật đầu, nàng cũng

biết chuyện kiếm tiền qua trăm ngàn năm người ta vẫn phải tốn nhiều công suy nghĩ, quả thật không phải dễ dàng có thể lập tức nghĩ ra như vậy,

huống chi hôm nay cũng coi như giải quyết được phiền toái lớn là Cảnh

Đạo Sơn, những điều khác thì trước hết cứ hiểu biết một chút về cuộc

sống thành thị thời đại này rồi nói sau, dù sao bất luận kiếm tiền bằng

cách nào cũng phải xây dựng dựa trên nền tảng nhu cầu của người dân

thành thị.



Một đêm này, ngoại trừ Cảnh Đạo Sơn bị

ném trên đất trong hầm, lòng tràn đầy oán độc, hít thở không khí mốc meo làm bạn với một đống chuột gián, mọi người đều ngủ một giấc ngon lành.