Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 111 : Xem tướng tay
Ngày đăng: 19:31 18/04/20
Tiểu Ngư nắm chặt tay Phạm Bạch Thái, kéo nó cách xa ra, đầu tiên dùng bản thân mình đứng chặn giữa khoảng cách
với lão già quái gở này, sau đó tính toán nhanh chóng theo lề đường phố
bên kia đi qua.
Thế nhưng,
nàng phòng bị lão già, lại quên mất đệ đệ mình đôi khi nhiễm phải tính
khí của Phạm Thông, quá mức lương thiện. Mới rồi nghe bà thím kể chuyện
một hồi, đầy đầu Phạm Bạch Thái hiện giờ đều là bộ dáng đáng thương của
lão già kia bị người ta đấm đá còn cả bị ném đá nữa, lại không biết nghi ngại trong lòng Tiểu Ngư, mới tiến đến quãng đường chỗ lão già quái gở
kia liền dừng chân kéo Tiểu Ngư lại, ngửa đầu mềm mại cầu xin: “Tỷ tỷ,
ông cụ này thật đáng thương, chúng ta giúp ông ấy được không?”
Thấy đệ đệ mình không chịu đi, ngược lại
còn muốn giúp đỡ lão già, Tiểu Ngư lúc này mới nhớ đến tính tình thằng
nhóc này, không khỏi nhíu mày, rất muốn mạnh tay kéo thẳng nó đi, nhưng
lại biết nhất định nó sẽ thương tâm, lập tức nhanh chóng quyết định,
nói: “Được, chúng ta cho ông ta một chút tiền.
Vừa nói vừa lấy tiền ra.
“Ý của đệ không phải vậy.” Phạm Bạch Thái lắc lắc đầu, vẻ cầu xin trong mắt càng đậm, “Tỷ tỷ, thím kia vừa mới
nói, ông cụ này bị người đánh rất đau, đệ muốn đưa ông ấy về, nhờ Nhạc
tiên sinh xem bệnh.” (lại được cả thằng cu thánh mẫu >.
“Đông Đông, đi, chúng ta đi trước, tỷ tỷ nói với đệ điều này.” Đôi mày thanh tú của Tiểu Ngư tiếp tục nhíu lại.
“Tỷ tỷ, đệ biết tỷ tỷ ghét nhất là giúp
người lung tung, nhưng ông cụ này tuổi đã lớn như vậy lại bị người ta
bắt nạt, thật sự rất đáng thương, tỷ tỷ đáp ứng Đông Đông đi?!” Phạm
Bạch Thái khó có được cố chấp mà kiên trì nói.
Đệ đệ ngốc này, aiz! Tiểu Ngư thở dài một tiếng, muốn nói thẳng nguyên nhân cho nó biết, làm cho nó hiểu rõ cái
gì mà nàng không giúp, nhưng lại sợ lão già kia thính tai nghe được lời
nàng, liền nhìn quanh, phát hiện bên cạnh vừa lúc có một ngõ nhỏ, liền
kéo thằng bé đi vào.
“Thật vậy sao?” Nghe Tiểu Ngư nói lão già kỳ quái này nhất định là một cao thủ, Phạm Bạch Thái không khỏi bán tín bán nghi.
Có người khách quen cười nói: “Lão già này, bình thường đều mua rượu rồi đi, hôm nay sao lại vô lại như thế?”
“Ông già, không phải tôi không muốn đong
rượu cho ông, nhưng mà tôi cũng chỉ là một tiểu nhị, nếu chưởng quầy
biết tôi đem mười lăm văn rượu làm mười văn bán cho ông, cái nghề tiểu
nhị nuôi nhà sống tạm của tôi đây đã có thể kết thúc rồi, hơn nữa, cũng
không phải với các khách quan khác đúng không?” Tiểu nhị kia vẫn giữ hòa khí cười nói.
“Nha đầu thối, cho người ta tiền sao lại
không cho nhiều một chút chứ, khiến cho lão già ta đây ngay cả một cân
rượu cũng không mua được, oa oa oa, tức chết ta, tức chết ta!” Lão già
kia thấy tiểu nhị sống chết không chịu bán rẻ, liền dứt khoát lăn đùng
ra mặt đất giãy dụa ăn vạ.
Tiểu Ngư lại gọi Phạm Đại đang xuất thần, nhưng mới mở miệng, Phạm Đại đột ngột cười ha ha: “Tiểu nhị, lấy hai
cân rượu Kiếm Nam Xuân ngon nhất ra, ta mời vị tiền bối này uống mấy
ngụm.”
Tiểu Ngư vừa ngẩn ra, lão già quái dị bên kia vừa nghe thấy có người mời đã dừng thôi không lăn lộn nữa, nhưng mà nhìn qua cũng không có vẻ gì cảm kích, ngược lại còn trừng mắt nổi giận đùng đùng nhìn Phạm Đại đang tiến đến, vẻ mặt đề phòng: “Ta sao muốn
ngươi mời uống rượu chứ? Ngươi có mục đích gì? Ngươi muốn làm gì?”
Nói xong, thân mình liều mạng lùi sát vào chân tủ quầy, cũng ôm chặt bầu hồ lô của mình, cứ như là lão ta đột
nhiên biến thành một thiếu nữ thiên kiều bách mị, sợ bị kẻ khác cường
bạo ấy.
Khóe miệng Tiểu Ngư nhịn không được co quắp, nhưng khiến nàng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Phạm Đại đột nhiên kéo Tiểu Ngư
đến, đẩy nàng đang ngạc nhiên về phía trước, cười sang sảng: “Ta cũng
không có mục đích gì, chỉ là muốn tiền bối xem tướng tay cho cháu gái ta một chút mà thôi.”
Quác…
Tiểu Ngư dường như nghe thấy trên đầu có một con quạ đen quang quác bay qua, không thể thốt lên nổi điều gì.
Nhị thúc hắn đang làm cái quái gì vậy?