Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 12 : Cáo con, chúng ta đều không có mẹ
Ngày đăng: 19:29 18/04/20
“A, là cáo con!”
Tiểu Ngư sửng sốt một chút, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai con cáo
nhỏ, tuy trong lòng còn mang tức giận với Phạm Đại “gây rối” nhưng vẫn
không kìm được, nựng nựng âu yếm hai con vật nhỏ xinh xắn, thanh âm cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Đúng vậy, đây là loài cáo đỏ, khi ta phát hiện ra chúng, hang cáo đã không biết bị dã thú gì phá mất, bên trong đều là máu.”
Phạm Đại thấy Tiểu Ngư nhẹ tay vuốt, nhất thời bổ sung thêm một ít, thừa dịp nàng không chú ý cười trộm một chút.
“Cáo nhỏ đáng thương, mày không có mẹ sao?” Tiểu Ngư nhịn không được
ôm lấy một con, chú cáo nhỏ khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh đã cảm giác
được thiện ý của Tiểu Ngư, lại kêu lên hai tiếng, cọ cọ tay nàng.
“Cháu gái ngoan, chúng ta để chúng lại nuôi được không?”
Phạm Đại ôm con cáo nhỏ còn lại, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nịnh nọt, thoạt nhìn vô cùng tức cười.
“Nuôi cáo? Xin hỏi thúc thúc, chúng ta còn đang nợ ngập đầu, lấy cái gì nuôi chúng nó?”
Phạm Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, hắn nghĩ rằng
mang hai con cáo con trở về nàng sẽ tha cho hắn sao? Nàng còn đang muốn
cùng hắn tâm sự một chút về cái gì gọi là trách nhiệm nữa đây.
Cả nhà già trẻ ngụ cách thị trấn mười dặm, lại nghĩ quậy tửu lâu của
người ta mà có thể trốn được, chỉ số thông minh của thúc thúc này thật
còn phải chờ người khai phá.
Ack!…. Phạm Đại thân mình cao to nhất thời rùn xuống mấy phần, quả nhiên không dễ qua ải như vậy.
“Cho nên, sự tình căn bản không phải như Trương Đức Tuyên kia nói,
thúc thúc dù không hiểu đối nhân xử thế cũng biết không thể phá của
người ta gì đó mà trốn tránh không gánh chút trách nhiệm nào đúng không? Bọn họ căn bản tìm không được kẻ đầu sỏ thực sự mới đổ lên đầu ta.”
Bên trong nhà tranh, Phạm Đại kể lại mọi chuyện xong, thực ủy khuất dùng một câu lên án làm kết luận.
Tiểu Ngư một bên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tơ mềm mại của cáo con
trong lòng, một bên nhìn Phạm Đại cân nhắc xem lời hắn có mấy phần là
thật, bất quá nàng nhìn Phạm Đại chỉ sau một phút, trong lòng đã có đáp
án.
“Đến đây mau, uống bát sữa đậu nành nóng đi! Ai da, mấy tháng nay nhà chúng ta cũng đã nhờ mọi người hỗ trợ ít nhiều rồi.” Bác Lữ gái nhìn
bọn họ, nhiệt tình nói.
Phạm Thông vội từ chối: “Không cần không cần, chúng ta không khát.”
“Sao nào, các người còn khách khí với ta sao? Mau ngồi xuống, một bát sữa đậu có đáng bao nhiêu, nếu mọi người không uống thực khách khí
quá.” Bác Lữ gái thân thiết kéo Phạm Tiểu Ngư đến cạnh bàn, khuyên nàng
uống một bát.
“Cám ơn bác gái.” Tiểu Ngư nhu thuận ngồi xuống, bác Lữ gái này ở
trấn trên có tiếng là người tốt bụng, nếu cứ khách khí ngược lại sẽ
khiến người ta giận, không bằng cứ nhận. Dù sao cũng là đạo lý đối nhân
xử thế, có đi có lại, cũng không thể xem như mình chiếm tiện nghi.
“Vẫn là Tiểu Ngư ngoan.” Bác Lữ gái vừa lòng múc sữa đậu nành mang
đến, nhìn Tiểu Ngư uống sữa nhã nhặn giống như tiểu thư khuê các, trong
lòng nổi lên thương xót, dịu dàng vuốt vuốt mái tóc đuôi ngựa của nàng,
giận dữ nói: “Cô bé đáng thương, không có mẹ ruột bên người, tóc cũng
không biết búi, đợi lát nữa uống xong bác gái búi lại cho cháu.”
Phạm Thông ngồi đối diện thân mình đã cứng đờ, động tác uống sữa
không khỏi khựng lại một chút, rồi lại cúi đầu. Bên cạnh, Phạm Đại lại
quay đầu nhìn ra phố, làm bộ như cái gì cũng không nghe, cái gì cũng
không biết.
Mẹ ruột? Đúng vậy, nàng không phải hẳn nên là có một người mẹ sao?
Phạm Tiểu Ngư nhớ lại, từ sau khi tỉnh dậy, người trong nhà chưa từng có ai nhắc đến chữ này, hiện giờ đột nhiên nghe được, không khỏi ngẩn
ra, theo bản năng nhìn về Phạm Thông, lại cảm giác sắc thái trên mặt hắn trầm xuống rất nhiều.
Xem ra người mẹ ruột này có thể đã sớm qua đời, Tiểu Ngư trong lòng
hiện lên một tia tiếc nuối, trên mặt lại lộ ra nụ cười nhỏ xinh xắn:
“Cám ơn bác gái.”
Nếu về sau phải sống tại thế giới này, học thêm được chút kỹ năng gì
đó ở đây cũng tốt, như là chải đầu, tuy rằng nàng cảm thấy buộc kiểu
đuôi ngực vẫn là tiện nhất, nhưng đối với ánh mắt của thời đại này, chỉ
có thể hình dung bằng một chữ xấu.