Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 134 : Muốn dựa hơi rồng cũng phải trả giá
Ngày đăng: 19:32 18/04/20
“Vị công tử này thật là tốt tính, tốt tính quá!”
“Xem cách ăn mặc của vị công tử này, hẳn là quý nhân nào đó đúng không?”
“Tôi xem chắc chắn là vậy, quý công tử dễ tính thế này đúng là không dễ mà gặp được, hiếm có, hiếm có lắm!”
“Đây mới là phong phạm quân tử này!!”
Công tử trẻ tuổi vừa hỏi như vậy, dân chúng vây xem nhất thời đều tán tụng, đồng thời sớm có người tinh mắt nhận ra hai tỷ muội.
“Hai vị này không phải là Phi Yến và Hợp Đức cô nương của Bách Linh Các à? Sao lại khóc thê thảm thế nhỉ?”
“Đúng vậy, kỳ lạ thật, người của Bách Linh Các trước nay rất ít kẻ dám khi dễ, hôm nay sao lại…”
“Này, công tử nhà ta hỏi ngươi, có bị
thương không?” Chủ tử tôn quý của mình bị người đụng té trên mặt đất,
ngược lại còn muốn an ủi người ta, Lí Đức trong lòng không vui chút nào, nhưng lệnh trên không thể trái, hắn vẫn chỉ có thể tiến tới hỏi, nhưng
mà ngữ khí chẳng thể nào tốt cho được.
“Không sao không sao. Đa tạ tiểu ca quan
tâm, mong tiểu ca chuyển cáo một tiếng, là tỷ tỷ của tôi lỗ mãng trước,
va chạm phải quý công tử nhà cậu, Hợp Đức xin tạ lỗi với công tử!” Hợp
Đức vội nói, nhưng vì đang ôm Phi Yến nên không thể đứng dậy hành lễ,
đành phải hơi cúi người, vừa vỗ lưng Phi Yến an ủi nàng, vừa thành khẩn
hướng công tử trẻ tuổi cười gượng.
Nàng vốn là người lạnh lùng, tính tình
cứng rắn, đối với nam nhân trước nay không nể nang gì, nhưng hôm nay là
mình đuối lý trước, người ta lại khoan dung, vì vậy cũng hiếm có lúc tự
nguyện cúi đầu hạ mình.
“Hừ, nếu không phải công tử nhà ta rộng
lượng, nhà ngươi có tạ ngàn vạn lần lễ cũng không đủ!” Lí Đức lại chẳng
chút cảm kích, thở phì phì ném lại một câu, lại vội vàng trở về nâng chủ tử nhà mình.
“Lí Đức!” Công tử trẻ tuổi quở một tiếng, hơi chắp tay nói với Hợp Đức: “Thì ra tỷ muội cô nương chính là Phi Yến Hợp Đức của Bách Linh Các, tại hạ sớm đã nghe nói về tài nghệ xuất
chúng của hai vị. Hôm nay nhìn thấy thật là may mắn.”
dưa.. càng chưa từng có suy nghĩ nực cười chim sẻ biến phượng hoàng
trong đầu, nhưng vạn nhất gặp phải đối phương cố ý, chuyện đó sẽ không
còn do nàng khống chế nữa. Mặc dù nàng không tự kỷ, nhưng gương mặt đủ
tư sắc này đối với nữ nhân mà nói, khá là thách thức và nguy hiểm. Bản
thân mình cẩn thận nhiều năm như vậy, vẫn là đừng nên trông cậy vào ảo
tưởng dựa dẫm bên ngoài này thì tốt hơn.
Suy nghĩ như vậy, Tiểu Ngư không ra mặt
lúc đó, lấy thân phận chủ nhân Bách Linh các làm quen với công tử trẻ
tuổi, cũng may, vị nhân vật lớn thân phận còn chưa rõ này tính tình thật đúng là tốt kỳ lạ, không hề có ý muốn khó xử hai cô gái, mối họa va
chạm liền dễ dàng tan thành mây khói, nàng cũng không cần tự thân ra mặt bảo vệ hai người.
Nhưng ai ngờ được, nàng đã thuyết phục
được mình không bị vương khí hấp dẫn, vận mệnh lại cố tình không chịu
như nàng mong muốn, phái một gã hư hỏng ăn chơi ra, khiến cho sự tình
chuyển hướng.
“Nhường? Bản công tử cho đến giờ chưa
từng biết chữ “nhường” viết thế nào!” Gã lông bông tự cho là phong lưu
thành thật sắm vai xấu xa, vô cùng chuyên nghiệp mà thể hiện sự ngả ngớn và đáng khinh vô cùng nhuần nhuyễn.
“Không hiểu viết thế nào, thì về nhà hỏi
mẹ ngươi đi!” Hợp Đức lạnh lùng nói, thuận lợi lùi một bước, tránh khỏi
công cụ đùa giỡn: một cây quạt.
“Tục ngữ nói: ngả theo chiều gió, không
bằng tiểu nương tử cùng ta một đường về nhà, tự mình chỉ cho bản công tử viết chữ này thế nào đi!” Gã lông bông tà ác nói, cặp mắt gian tà lướt
vài vòng trên ngực Hợp Đức.
“Ha ha ha… Đúng vậy, tiểu nương tử, không bằng theo công tử của chúng ta trở về, công tử của chúng ta có văn
phòng tứ bảo tốt nhất, đến lúc đó, hai người các ngươi muốn viết thế nào cũng được…”
Đám tay sai bên cạnh vô cùng phối hợp mà
phá lên cười dâm đãng, gã lông bông kia lại đắc ý, mở quạt, phô ra bộ
dáng đầu heo đón gió vô cùng ngông nghênh.