Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 149 : Đi tìm nàng

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Sau khi rời khỏi phố Tử Gia, Tiểu Ngư không vội đi tìm Phạm Đại đang ở trong thành làm nhiệm vụ bảo vệ, mà quay trở về trấn Liễu Hà, lẳng lặng gỡ búi tóc, thay áo ngủ nằm xuống, chuyện đêm nay, nàng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã mới được.



Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngư bảo La Đản ra ngoài thay ca cho Phạm Đại nhắn cho hắn, đến một tửu lâu chờ nàng.



“Chuyện gì mà nhất định phải đến tận nơi này mới nói được?” Phạm Đại tới rất nhanh, nhấc ngay bình rượu ngon Tiểu Ngư đã chuẩn bị cho hắn, tu ừng ực hết luôn nửa bình.



“Cháu muốn biết năm xưa nhà chúng ta tại sao lại có cái quy củ trọn đời không thể kết hôn với hoàng tộc họ Triệu.” Tiểu Ngư nói thẳng, nhìn chằm chằm Phạm Đại.



“Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?” Trong mắt Phạm Đại rất nhanh xẹt qua chút ảm đạm, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục lại như thường, chỉ có điều động tác uống rượu chậm lại.



“Thúc phải nói cho cháu nguyên nhân trước, rồi cháu sẽ nói cho thúc tại sao.” Thấy vẻ mặt như vậy, Tiểu Ngư nhất thời suy tính trong lòng. Xem ra Nhị thúc đối với quận chúa kia không phải không có tình cảm, nếu không với tính tình rộng rãi kia của hắn không thể nào mẫn cảm như vậy.



“Đó là chuyện mấy chục năm trước. Cháu cũng biết đấy, nhà chúng ta vốn dĩ không phải họ Phạm mà là họ Phương…” Phạm Đại im lặng một chút, lại uống một ngụm rượu, cũng không phải muốn tìm cớ trì hoãn, dường như chuyện này giấu kín trong lòng hắn đã nhiều năm, không thổ lộ ra được thì cứ đè nặng trĩu trong lòng.



Tiểu Ngư im lặng nghe, thỉnh thoảng lại đúng lúc châm rượu cho hắn.



Trên bàn tuy rằng bày đầy những thức ăn Phạm Đại thích ăn, nhưng mắt Phạm Đại như bị mù không nhìn thấy được, chỉ cầm chén rượu từng chén từng chén đưa lên miệng, Tiểu Ngư từ đó tìm hiểu được toàn bộ tiền căn hậu quả. “…Cho nên, về sau ông nội cháu liền lập ra quy củ như vậy.”
“Ta là người Phương gia…” Phạm Đại nhắm mắt. “Năm ấy khi ông nội cháu qua đời, ta và cha cháu từng đứng bên giường người chính miệng đáp ứng…”



“Vậy cũng phải xem di huấn này có hợp lý không.” Tiểu Ngư nhíu mày ngắt lời hắn, không chút khách khí nói, “Nhị thúc, thúc vẫn luôn không phải người cổ hủ, cũng vẫn khinh thường cái gì mà oan oan tương báo, vậy tại sao trong chuyện này lại nghĩ không thông như vậy? Nếu ta yêu phải người nào họ Triệu thì ta sẽ mặc kệ cái tổ huấn chó má gì đó! Thúc đừng trừng ta, thúc nói xem, nếu thực sự có một ngày ta nhất định muốn gả vào hoàng gia, chẳng lẽ thúc và cha có thể nỡ lòng giết ta để nhận lỗi với tổ tông sao?”



Phạm Đại trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng, muốn phản bác, nhưng mở miệng lại không thể nói được lời nào.



Tiểu Ngư dịu giọng xuống: “Nhị thúc, theo cháu thấy, đời này thúc cái gì cũng tốt, chỉ là đối với tình cảm quá nhẫn tâm rồi. Nhân gian khó được người hữu tình, huống chi hai người là cùng có tình cảm, thật lòng yêu nhau. Nhị thúc, nếu thúc vẫn là một nam tử hán đội trời đạp đất, thì nên đi gặp nàng một lần được chứ? Trừ khi thúc ghét bỏ nàng đã không phải là thiếu nữ toàn vẹn như trước, cảm thấy nàng không xứng với mình nữa.”



“Ta sao có thể ghét bỏ nàng chứ? Kẻ không xứng là Nhị thúc, không phải nàng.” Phạm Đại nghèn nghẹn cười khổ, so với khóc còn khó coi hơn, chỉ có chút nhu tình lộ ra trong mắt, thì thầm rất nhỏ: “Trong lòng Nhị thúc, bất kể nàng trở thành thế nào, vẫn đều giống như năm đó.”



“Vậy đi gặp nàng, nếu bệnh của nàng tốt lên thì đưa nàng về đây.” Tiểu Ngư cổ vũ.



“Đưa nàng về đây?” Phạm Đại lặp lại, nghiền ngẫm, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn tranh đấu.



“Đúng, đưa nàng về, hoặc đưa nàng đến nơi mà hai người muốn đến, sống cuộc sống thuộc về hai người, không cần băn khoăn chuyện gì hết, cũng không cần phải băn khoăn chúng cháu ở đây. Nhị thúc, thúc chỉ là thúc thúc của chúng cháu, không phải cha chúng cháu, chúng cháu không phải trách nhiệm thúc phải gánh, huống chi cha chúng cháu vẫn còn rất khỏe mạnh mà.” Tiểu Ngư cố ý nói đùa, tay phải lại lướt qua thức ăn trên bàn, phủ lên tay trái hắn, ánh mắt sáng rực: “Đi đi, Nhị thúc, cháu và Đông Đông chờ thúc mang Nhị thẩm trở về.”