Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 174 : Thánh ân

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Sự đời xảy ra có đôi khi luôn ngoài dự

đoán của mọi người. Sau khi Tiểu Ngư tẩy bỏ dịch dung đơn giản cho Phạm

Bạch Thái để cho nó tự về nhà trước, rồi một mình đến Bách Linh các đón Ngô Ngôn Chi, liền phát hiện ngõa tứ Tuần gia hôm nay rất kỳ lạ, hình

như mọi người đều vào trong cả, ở cửa ngõa tứ hầu như không một bóng

người, mấy rạp hát gần cửa cũng vô cùng quạnh quẽ.



“Đông gia!” Tiểu Ngư đang nghi hoặc, đứa

cháu của Nghiêm lão tiên sinh Nghiêm Tiểu An đã vội vàng hoang mang chạy ra: “Mau mau mau…”



“Tiểu An, đừng vội vàng, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”



“Thánh.. Thánh chỉ tới…” Nghiêm Tiểu An kích động hầu như không nói được ra lời, chỉ cố hết sức chỉ vào bên trong.



Hả?.. Tiểu Ngư ngẩn ra, nhanh chóng đi

vào, đã thấy bên trong ngõa tứ, lối đi vào rạp hát đã sớm bị đám đông

vây chật như nêm cối.



“Đông gia của chúng ta đã về, nhường một

chút! Mau nhường đường một chút!” Tiểu An chạy chậm sát sau nàng cũng

khôi phục lại ngôn ngữ, lớn tiếng hưng phấn hô to.



Rì rầm.. Soạt!



Đám đông phía trước nhất tề quay đầu lại, sau đó vô cùng ăn ý cố gắng tách ra thành một con đường nhỏ chỉ đủ cho

một người đi lọt, ngay cả Tiểu Ngư to gan lớn mật, nhưng bị mấy trăm mấy nghìn đôi mắt cùng nhìn chằm chằm như thế, cũng không khỏi có chút run

rẩy, vội vàng bước chân nhanh hơn.



Khác với lúc bước vào phải chen chúc, khi sắp tới gần Bách Linh các thật ra lại có một khoảng rộng, mọi người tự

giác giữ khoảng cách với phía trước, những người tới sớm đều lánh vào

những rạp hát hai bên, cơ hồ người người chen nhau đứng cùng một chỗ.

Những quán nhỏ bình thường vẫn bày bán hai bên cũng đã rút lui hết vào

góc, trước cửa Bách Linh các lúc này đang có một đám người quỳ thành

hàng lối chỉnh tề. Phía trước bày một cái hương án lớn, phía sau hương

án có tám người đang đứng, một người là thái giám đang tuyên đọc thánh
trước đột nhiên bệnh nặng mà chết, cần gấp có người thay thế nên giờ mới phải vội một chút.”



Thấy Tiểu Ngư ngoài mừng cho hắn còn có

chút mất hứng, hắn lại tâm tình rất tốt khuyên Tiểu Ngư thông suốt, nói

về sau có thể thường xuyên viết thư, cũng nói trải qua chuyện này, kinh

thành hẳn là sẽ không lại có người dám đến trêu chọc Bách Linh các nữa,

bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đến thị trấn thăm hắn.



Mười năm gian khổ học tập, hai lần thi cử thất bại, chớp mắt ân huệ từ trên trời rơi xuống, từ tú tài thăng thành mệnh quan triều đình, từ nay có thể thực hiện mong muốn cả đời mình, vì dân làm chủ giải oan.. Những điều vui sướng này, ngay cả tính tình Ngô

Ngôn Chi có trấn định hơn nữa cũng khó có thể tự kiềm nén. Tiếp sau đó,

tâm tình của hắn vẫn ở trong tình trạng hưng phấn cao độ, một hồi nói

rằng phải đi chào hỏi mấy người bạn tốt cùng trường, một hồi lại nói

phải đi một chuyến về chùa Thiên Thanh, chốc lát, cả buổi tối đã kín mít lịch trình.



Tiểu Ngư vốn đang định đưa hắn về nhà

mình, nói cho hắn biết thân phận thực của mình, nhưng nghĩ lại, lúc này

không phải thời cơ thích hợp, liền tạm thời bỏ qua ý định này, hết sức

giúp hắn chuẩn bị việc đi nhậm chức, đồng thời, cũng chân thành vui thay cho hắn.



Hì hì, giờ nàng tốt xấu cũng coi như có

một người anh trai làm quan, về sau nếu ở kinh thành không làm ăn nổi

nữa, cùng lắm thì đi tìm nghĩa huynh này nương tựa, không cần phải lo

thiên hạ rộng lớn mà không có nơi nào đi.



Ban đêm, trong khi chuẩn bị hành trang,

còn xảy ra một chuyện rất khéo, quê của một vị am hiểu kỹ thuật giả

giọng trong các là Tương ca nhi lại chính là thị trấn nơi Ngô Ngôn Chi

sẽ đi nhậm chức, vì vậy Tương ca nhi chủ động yêu cầu đi theo Ngô Ngôn

Chi. Ngô Ngôn Chi ở Bách Linh các hai ngày coi như quen biết, cũng thật

sự thích tính tình lanh lợi của hắn, liền thương lượng với Tiểu Ngư,

Tiểu Ngư dĩ nhiên là không chút dị nghị, lập tức, Tương ca nhi liền trở

thành tùy tùng thân cận của Ngô Ngôn Chi.