Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 178 : Nói chuyện đúng sai
Ngày đăng: 19:32 18/04/20
“Đừng chạy, cẩn thận bị người ta thấy.” Sau một lúc đuổi chạy vui vẻ, thấy bốn phía đã có bóng người, Đinh Triệt vội nhắc nhở.
Tiểu Ngư cười ngừng lại, tiện tay sửa sang lại mái tóc rối bung của mình, nhìn những người dân dậy sớm phía trước, hơi hối hận hôm qua ra cửa quá tùy tiện, chẳng mang theo một cây trâm búi tóc, giờ trời đã sáng, nếu cứ đi về thế này, nhất định sẽ khiến không ít người chú ý.
Đinh Triệt thấy nàng bưng tóc nhìn quanh, liền tiện tay bẻ một cành cây nhỏ, không biết lấy ở đâu ra một con dao con, xoẹt xoẹt gọt sạch vỏ, làm thành một cây trâm đơn giản đưa cho nàng.
“Ồ, cậu có thể làm cả cái này được à?” Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, tiện tay quấn một búi tóc, cố định lại mái tóc, chỉ chừa lại một lọn thả ở trước ngực, biểu trưng cho thân phận thiếu nữ.
“Chỉ là gọt vỏ cành cây mà thôi, có gì mà không thể?” Đinh Triệt thản nhiên cười, trong lòng lại hiện lên hình ảnh đã từ rất lâu rồi: có một người từng ở trên thuyền len lén khắc tượng một ai đó, mặc dù chỉ có những đường nét sơ sơ thôi nhưng trông vẫn rất sống động, mặc dù hắn không giỏi khắc như người ta, nhưng vẽ thì nhất định là tốt hơn.
Tiểu Ngư không biết suy nghĩ của hắn, cười nói: “Đản Nhi cũng biết khắc, khi tôi mười tuổi, cậu ta từng tặng cho tôi một con cún bằng gỗ rất đáng yêu.”
“Ồ, thật sao?” Đinh Triệt mỉm cười, ý cười không chạm tới đáy mắt.
“Được rồi, hôm qua cậu kể những chuyện đó, rất nhiều đều là bịa đúng không?” Tiểu Ngư không chú ý tới biểu hiện của hắn.
“Đương nhiên không phải rồi.” Đinh Triệt mỉm cười, lúc này khóe môi đã cong lên, lại bồi thêm một câu: “Coi như có thế thật, ta cũng sẽ không thừa nhận.”
“Thật vô lại.” Tiểu Ngư cười lớn.
“Nếu như ngươi muốn biết những chuyện đó có thật hay không, sau này có thể đi theo ta xem là biết ngay.” Đinh Triệt như lơ đãng nói.
“Ầy.. Tôi nào có thời gian?..” Tiểu Ngư cường điệu thở dài. “Cậu cũng biết nhà tôi có ông bố tốt bụng chẳng trông cậy gì vào được. Tôi còn phải nuôi gia đình chứ. Thời gian này tôi còn muốn mở quán cơm hoặc tửu lâu gì đó nữa.”
“Thật sự đấy.” Đinh Triệt ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười có chút nịnh nọt trên mặt hắn thật sự trông đáng yêu vô cùng.
“Được rồi, tôi nói tiếp vậy.” Tiểu Ngư hơi chút thất thần, lập tức quay mặt đi, vừa đi vừa nói. “Khi còn nhỏ, cha tôi bất kể là ai, chỉ cần đóng vai đáng thương, đến nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy đều dốc hết sức mình ra hỗ trợ, chẳng cần biết đối phương có thật sự cần giúp hay không, hoặc là liệu có đáng để giúp? Kết quả người ta trước mặt gọi ông là đại hiệp, sau lưng thì nói ông là đồ ngu, thậm chí có kẻ được cha tôi giúp rất nhiều, nhưng quay lưng đi lại bắt nạt Đông Đông nhà chúng tôi. Cho nên tôi rất ghét cái loại giúp người bừa bãi chẳng phân thiện ác, càng khinh bỉ những kẻ không xứng đáng được giúp đỡ nhưng vẫn nhăn mặt than khổ than nghèo.”
“Vậy ý của ngươi là, để thuận theo tự nhiên, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt không can thiệp sao?”
“Không, tôi chỉ nghĩ nếu đã muốn hành hiệp trượng nghĩa, lại muốn đảm bảo mình không giúp đỡ nhầm người, vậy nhất định là phải tốn rất nhiều thời gian công sức, lại rất khổ cực, chẳng phải người bình thường có thể làm được. Đương nhiên, nếu cậu thích, không ai có thể can thiệp. Có điều đối với tôi, tôi vẫn thích dùng hai bàn tay gây dựng nên cuộc sống của mình hơn.”
“Aiz.. Ngươi nói vậy, sau này ta cũng không dám dễ dàng ra tay nữa.” Đinh Triệt than thở, lập tức khổ não sờ sờ đầu. “Nhưng nói sau này không đi nữa cũng đơn giản, chỉ là đem tiền giúp người cũng khó như vậy, chẳng lẽ lại phải đem những thứ kia trả về? Nhiều như vậy, ta sớm đã quên thứ nào của nhà nào rồi.”
Tiểu Ngư buồn cười: “Cậu đừng vờ thương cảm, tôi không tin cậu thật sự đau đầu vậy đâu, nếu thực sự muốn tìm nơi cho tiền, quá dễ luôn, hai bờ sông nhiều người làm phu kéo thuyền, khuân vác, cậu cho mỗi người một chút, để họ và người nhà được ăn thêm mấy miếng thịt, không phải là một việc thiện rồi sao?”
“Ờ, cách này được đấy, hay là sau này ta lấy được gì đều giao cho ngươi nghĩ cách “trả lại cho dân” được không?” Đinh Triệt cười hì hì.
“Thôi xin, việc làm đại hiệp cực nhọc vì nước vì dân để cho mình cậu hưởng thụ đi, tôi không phải người tốt gì đó, cũng chẳng muốn làm người tốt. Gương người tốt cha già nhà tôi sờ sờ đó, chẳng lẽ không đủ để tôi rút ra bài học hay sao?” Nhớ tới người mẹ ruột của mình và Đông Đông, cảm xúc trong lòng Tiểu Ngư đột ngột hạ xuống.
“Cái gì mà vì nước vì dân, ta chỉ là tâm huyết dâng trào thuận tay làm việc thôi, đâu có chí hướng to lớn như vậy?” Đinh Triệt mẫn cảm chú ý thấy khóe miệng nàng nhíu lại, không khỏi nhẹ giọng: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chúng ta nhanh trở về thôi, mọi người ở nhà thấy tôi một đêm không về, có lẽ đang lo lắng cuống cuồng rồi cũng nên.” Tiểu Ngư miễn cưỡng cười cười, bước chân nhanh hơn.
Đinh Triệt mơ hồ đoán được cảm xúc của nàng có liên quan đến điều gì, liền không hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng tiếp tục sóng vai đi bên cạnh nàng.