Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 34 : Đánh nhau là thạo nhất

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


“Một trăm xâu? Sao có thể?” Chưởng quầy kia liếc mắt âm dương quái

khí cười nhạo, “Chỉ một miếng ngọc bội xấu xí cũ nát thế này mà muốn giá một trăm xâu tiền, nói cho ngươi, đừng nói mười xâu, ngay cả hai xâu

cũng là quá cao, nhiều nhất trả cho ngươi một xâu.”



“Một xâu?” Phạm Đại đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giận tím mặt, xông

đến trước cửa quầy cao cao, giơ cánh tay dài đoạt lại ngọc bội trong tay chưởng quầy, tức giận mắng: “Ngươi con mẹ nó thối lắm, nói hươu nói

vượn. Sao ngươi không nói thẳng là một văn tiền đi, hả? Mắt ngươi toàn

lòng đen hay lòng trắng, hả? Miếng ngọc tốt như thế còn dám nói là xấu

xí cũ nát, ta xem hiệu cầm đồ này ngươi cũng đừng mở nữa. Lại dám khinh

chúng ta là không có kiến thức dễ bắt nạt sao? Nói cho ngươi, ông đây

không thèm cầm đồ nữa!”



“Thôi Nhị đệ, nếu người ta ra giá không như ý, chúng ta không cầm

cũng được, cần gì khắc khẩu với hắn?” Phạm Thông cầm lấy ngọc bội quay

sang Tiểu Ngư, thấy Phạm Đại vẫn tức giận không thôi, lại nhắc: “Nhị đệ, đi thôi!”



“Không bán? Cầm đồ Trần ký là nơi các ngươi muốn vào là vào, muốn

không bán thì không bán sao? Hừ!” Ngoài dự đoán của mọi người, chưởng

quầy kia chẳng những không xấu hổ chút nào, ngược lại còn mạnh tay đập

xuống mặt quầy, đứng lên, hừ lạnh một tiếng kéo dây thừng bên cạnh, chỉ

nghe bên trong có những tiếng rầm rập, cư nhiên có ba gã đàn ông nhanh

chóng kéo nhau chạy ra, tất cả đều là chế phục giống nhau, thắt lưng đeo trường đao, mà cư nhiên lại là quan binh.



“Các ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ họ là ai. Nói cho các ngươi,

hiệu cầm đồ này chính là cháu ruột của huyện úy đại nhân mở, đừng nói

đám điêu dân như các ngươi, ngay cả huyện lệnh đại nhân tự mình đến đây

cũng phải nể vài phần mặt mũi.” Chưởng quầy kia lệnh cho ba tên quan

binh chặn trước cửa, ngang nhiên la hét: “Nói cho các ngươi, miếng ngọc

nát này bản lão gia đúng là coi trọng, các ngươi nếu thức thời, hãy

ngoan ngoãn mà đem ngọc giao ra đây, thành thành thật thật ký tên đồng ý cầm đồ vĩnh viễn, lão gia còn thưởng các ngươi một trăm đồng tiền mua

bánh ăn, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hừ hừ, đợi

lát nữa da thịt đau đớn thì đừng trách.”



Sax, dù là trong phim trình diễn hiệu cầm đồ bá vương cùng lắm cũng

chỉ nuôi vài tên gia nô hung ác mà thôi, chưa thấy qua còn có thể dùng

quan binh đến trấn thủ cửa hàng, cướp đoạt của khách, hiệu cầm đồ nhà

này cũng cường thế quá đi? Cửa hàng như vậy còn có khách đến cửa nữa

sao?



Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn bốn phía, nhất thời quên mất tình cảnh của
Phạm Đại cười hì hì, cũng bước theo sau đi ra, bỗng đột ngột quay

mình vù một cái vọt đến trước quầy hàng, trừng mắt: “Hôm nay xem như

tiện nghi cho tên khốn nhà ngươi, lần sao còn dám hoành hành ngang ngược ức hiếp người như thế, ta sẽ…”



Hắn đột nhiên trầm giọng xuống, uy hiếp một câu, chưởng quầy kia vốn

đang ngồi trên chiếc ghế cao, bị hắn dọa, nhất thời bịch một tiếng ngã

lộn ra sau, không cần nói, nhất định là không thiếu mấy cục u sưng vù

được.



Tiểu Ngư mới vừa bước xuống bậc cửa, suýt chút nữa cũng ngã lăn, nhờ

cái lỗ tai đặc biệt linh mẫn ban tặng, vừa rồi Phạm Đại thấp giọng uy

hiếp cũng đồng thời lọt vào tai nàng không thiếu một chữ:



“Ta sẽ cho lỗ ** của ngươi cắm cái dùi!”



(Cái ** này mọi người tự hiểu nhé. = =.)



Trời ạ, Nhị thúc này của nàng sẽ không có khuynh hướng BL chứ? Bằng

không sao lại uy hiếp người sáng tạo như thế? Nàng nghĩ Phạm Đại cùng

lắm thì nói thiến hắn… Mmm…



(BL: Boy love, theo ngôn ngữ truyện trên mạng thì gọi là đam mỹ, còn thông tục thì là gay.)



Không nói đến Tiểu Ngư im lặng mà 囧, bọn họ vừa bước đi, bên ngoài

tuy rằng có mấy tên nô bộc còn đang đứng, lại đều trốn thật xa, chỉ dám

vụng trộm nhìn lại, đã từ lâu lắm mới thấy vị khách thứ nhất tủm tỉm

cười mà không phải vẻ mặt khóc tang đi ra, à, không phải vị thứ nhất mà

là gia đình thứ nhất!



Cả bọn đợi nhà họ Phạm đi xa rồi, mới dám chạy đến cứu chữa hai vị

quan gia té xỉu kia, chia nhau vừa mời thấy thuốc đến vừa chạy đi báo

tin.



Nhà họ Phạm cũng không biết rằng, khi tên quan binh bước vào sau cùng vừa yếu ớt tỉnh lại, câu nói đầu tiên là: “Mau… mau… Có điêu dân cướp

ngục, huyện úy đại nhân sai các ngươi mau chóng quay về cứu viện.”



Bọn người làm của hiệu cầm đồ quay ra nhìn hai tên quan binh đang

cười sằng sặc không ngừng, cùng với người ngồi phịch trên ghế hiển nhiên thần hồn còn chưa trở lại, không khỏi ngoảnh mặt nhìn nhau: Binh như

vậy, có thể đi cứu viện sao?