Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 49 : Không Sắc hòa thượng đẹp như ngọc

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Nắng sớm mai rực rỡ, đất trời đều bừng tỉnh.



Núi Phong Huyệt tràn ngập một không khí tươi mới mát mẻ, một con

đường mòn nhỏ rất bình thường lúc ẩn lúc hiện trên sườn núi, xuyên qua

rừng, thỉnh thoảng lại có một cành cây vươn ra chắn lối, trên đó hoặc lá cây um tùm hoặc hoa xuân nõn nà nở rộ, người đi đường ngắm nhìn, chẳng

những không khó chịu vì bị vướng đường mà ngược lại, cảm thấy ngày xuân

nơi rừng núi tràn đầy những thú vị lạ lẫm của đồng quê.



Hai từ leo núi đối với Tiểu Ngư mà nói, có lẽ là khó mà dùng đến, vì

hiện giờ đối với nàng, cũng chỉ có trèo lên một vách đá cheo leo hiểm

trở mới được xem là leo núi, những chỗ khác thì, đối với núi Phong Huyệt độ cao trên mực nước biển có mấy trăm mét này, căn bản chẳng khác nào

bình địa.



“Đông Đông, nhanh một chút, mặt trời sắp ló ra rồi.”



Tháo cái đuôi ngựa ra chải lại buộc thành hai búi tóc, lúc này Tiểu

Ngư đã sớm đứng trên một mỏm núi, lớn tiếng thúc giục Phạm Bạch Thái và

La Đản đang rớt phía sau một quãng xa.



Bối Bối chạy thoắt qua thoắt lại bên cạnh nàng, nghe tiếng nàng la

lên, cũng quay lại nhìn đường cũ vừa đi qua, ngẩng đầu kêu lên hai tiếng cao vút, thân ảnh màu lửa đỏ đặc biệt nổi bật giữa những bụi cây màu

xanh um.



“Mặt trời mọc thì có gì hay ho chứ? Chẳng phải mỗi ngày đều như vậy

sao?” Phạm Đại bên cạnh lười biếng lê đến ngồi xuống, đang chuẩn bị rút

nắp bình hồ lô ra.



“Nhị thúc, buổi sáng bụng rỗng uống rượu không tốt.” Tiểu Ngư lẹ mắt

nhanh tay đoạt lấy hồ lô rượu của hắn, nói rõ: “Không phải đã nói với

thúc rồi sao? Nếu muốn uống cũng phải ăn một chút lót dạ đã chứ?”



Phạm Đại vô tội nhìn nàng: “Nhưng ta không có gì để ăn.”



Hộp thức ăn ở trong tay La Đản, mà La Đản lại muốn đi cùng Phạm Bạch Thái tốc độ chậm nhất, kết quả là hắn chịu thiệt.



“Đông Đông đến nơi không phải có đồ để ăn sao?” Tiểu Ngư vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt lườm hắn một cái, quay lại nhìn về phía đường

cũ, hỏi: “Nhị thúc, cha ta nói đại khái khi nào thì có thể trở về?”
thật đúng là còn tưởng hắn là danh môn công tử nhà nào.



“Vậy sao ngươi lại rơi bên dưới thế?”



“Nhị thúc, tiểu…” Tiểu Ngư nhận ra chính mình suýt chút nữa cũng gọi

hắn là tiểu sư phụ, vội kịp thời sửa lại, “Không Sắc sư phụ vừa mới lên

được, chúng ta trước vẫn nên để người ta nghỉ ngơi một chút, uống miếng

nước đã!”



Nói xong, liền bảo La Đản và Phạm Bạch Thái đỡ Không Sắc môi đã khô nẻ ngồi xuống bên cạnh.



Không Sắc lễ phép nói tạ ơn, xong mới nhận lấy ống trúc của La Đản

đưa lên miệng uống, lại thấy hắn ngay cả động tác ngồi uống nước thôi mà cũng vô cùng thong dong tao nhã, không có nửa điểm vội vàng, Tiểu Ngư

xem lại càng tỏ ra hứng thú.



“Khụ khụ…” Không biết là bị ánh mắt không chút kiêng nể gì của Tiểu

Ngư dọa sợ, hay là thật sự uống nước bị sặc, tiểu hòa thượng tuấn mỹ kia uống được hai ngụm đột nhiên nhịn không được khụ lên, đồng thời hạ hai

rèm mi vừa dày vừa dài có thể khiến tất cả nữ tử đều đổ gục mà thèm

muốn, che giấu đi xúc cảm trong đôi mắt đẹp, bất quá, đôi má mới ban nãy còn tái nhợt lại bởi vậy mà trở nên đỏ ửng.



“Hòa thượng ca ca, cẩn thận chút nào.” Phạm Bạch Thái lương thiện vội vàng giúp hắn vỗ vỗ lưng.



“Đa tạ tiểu thí chủ.. khụ khụ.. Tiểu tăng không sao.” Không Sắc vô cùng ngượng ngùng nói, uống nước lại càng thêm cẩn thận.



Ha, tiểu hòa thượng này thật đúng là ngượng ngùng đáng yêu, hoàn toàn đảo điên hết hình tượng hòa thượng bình thường rồi! Nếu như người xuất

gia cả đám đều bộ dáng giống hắn như vậy, hương khói trong chùa đảm bảo

cháy liên tục không bao giờ tắt.



Tưởng tượng ra cảnh đám đông tín nữ đều ý tại ngôn ngoại vây quanh

tiểu hòa thượng, Tiểu Ngư không nhịn được khẽ cười thầm, nhưng khóe

miệng vừa cong lên, liền cảm nhận được một đạo ánh mắt khác thường,

chuyển mắt nhìn, vừa kịp thấy được La Đản bên cạnh nhanh chóng dời tầm

mắt.



Kỳ lạ! Tiểu Ngư nói thầm một câu, nhưng cũng không tiện lại nhìn chằm chằm người ra tiếp, nghĩ lại bánh bao sáng nay mình làm đều là nhân nấm rơm, vội mở hộp thức ăn ra, nhiệt tình mời tiểu hòa thượng ăn hai cái.