Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 98 : Kế hoạch mới

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Thật sao? Vậy thì tôi đây sẽ chờ cậu chứng minh cho tôi xem.” Cảnh giới cao nhất của đấu võ mồm là địch giận mà ta không giận, Tiểu Ngư nhẹ nhàng quăng lại một câu, xoay người bước đi.



“Chờ một chút!” Đinh Triệt kéo tay nàng lại, con ngươi xinh đẹp lóe sáng: “Ta đương nhiên muốn chứng tỏ cho ngươi xem, nhưng không ai dạy ta luyện võ, ta làm sao để chứng minh đây?”



Tiểu Ngư chớp chớp mắt: “Chuyện này không phải dễ dàng sao, ông ngoại cậu làm quan to như thế, ở nhà sao có thể không có cao thủ hộ vệ? Sau khi đến kinh thành, chúng tôi nhiều ít gì cũng sẽ dừng lại ở đó một thời gian, chỉ cần cậu không cố ý giả vờ tìm sư phụ rồi làm biếng, sẽ có rất nhiều thời gian cho cậu chứng tỏ.”



Vừa nói, bàn tay trắng nõn cũng không biết xoay chuyển thế nào mà như con cá trơn tuột thoát ra khỏi nắm tay của hắn, thuận tiện còn tặng kèm theo một nụ cười ngọt ngào.



“Tôi sẽ đợi xem!”



Đợi thì đợi, Đinh Triệt ta đây nhất định sẽ chứng minh cho ngươi xem.



Đinh Triệt cắn răng nhìn tay mình, rồi sẽ có một ngày, hắn nhất định nắm chặt được con cá nhỏ giảo hoạt này, để nó mở to mắt nhìn Đinh Triệt hắn sẽ không là đồ kém cỏi trong mắt nó.



“Một chiêu lấy lùi làm tiến của cháu thật đúng là tuyệt!” Vừa rời khỏi tầm mắt Đinh Triệt, Phạm Đại không biết từ chỗ nào nhảy ra nói.
“Đúng vậy. Nếu chúng ta không thể giết người diệt khẩu, lại không hy vọng hắn nói ra lời không nên nói, vậy đành giả mạo người của hắn đã cứu hắn đi trước mất rồi, cứ như vậy, cho dù thủ phạm chính có trốn mất, chúng ta vẫn còn ba nhân chứng và khẩu cung, cũng đủ chứng minh chúng ta trong sạch, đợi chuyện xong rồi, chúng ta lại nghĩ cách xử lý hắn cũng không muộn.” Phạm Đại đầy đắc ý nói, “Sao? Cách của ta không tồi chứ?”



“Không tồi, không tồi, thật không tồi!” Tiểu Ngư cười vỗ tay nói, “Cách này của Nhị thúc đúng là rất tốt, chuyện về Đản Nhi chỉ có Cảnh Đạo Sơn biết, chỉ cần không có hắn nói ra với quan phủ chuyện cống phẩm, vậy thì tất cả đều đơn giản đi nhiều rồi. Chúng ta cứu cháu ngoại của Tiền đại nhân, lại có nhân chứng vật chứng, hẳn là người ta sẽ nể nang mà để cho chúng ta một chút thể diện.”



“Nói thì không tồi, nhưng chúng ta ở kinh thành còn chưa quen thuộc, biết giấu hắn đi đâu?” Phạm Thông dù sao cũng có phần ổn trọng, suy tính cũng chu đáo hơn, “Còn có, chúng ta không biết gì về Tiền phủ, nhân thủ không đủ, vạn nhất đến lúc đó bị người phát hiện, chúng ta cũng không dễ mà che giấu.”



“Nếu không… Thế này, Nhị thúc, cha, chúng ta không cần cướp, chúng ta thả người.” Tiểu Ngư chợt nảy ra sáng kiến.



“Thả người?”



“Đúng, sau khi chúng ta đến kinh thành, không thể nào trực tiếp đến thẳng Tiền phủ, nhất định là Đinh Triệt sẽ về trước, Tiền phủ mới có thể phái người đến áp giải phạm nhân, trong khoảng thời gian này, chúng ta hoàn toàn có thể bố trí một chút, cố ý để Cảnh Đạo Sơn có cơ hội đào tẩu. Đến lúc đó Nhị thúc có thể lấy danh nghĩa truy đuổi Phạm Nhân đuổi theo, bắt hắn đem giấu đi, trở về nói không tìm được là xong.”



“Ha ha ha, được! Cứ làm như vậy!” Phạm Đại vỗ đùi, vui vẻ vô cùng.