Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 111 : Lê đường hoàn tần

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Mọi chuyện xong xuôi , Lưu Chu không biết chạy đi đâu , chỉ còn tôi

với Hoàng Thượng ở đó. Tôi hơi hoảng hốt , gió ấm thôi bay tóc mai , hơi hơi ngứa. Hoàng Thượng nắm tay tôi yên lặng đi về phía trước , bụi cỏ

dưới chân sột sạt . Tay hắn hơi ấm , cảm giác được lòng bàn tay lạnh

thấu xương. Tôi không dám rụt tay lại ,mặt nóng như bốc cháy lên. Cúi

đầu yểu điệu nhìn giầy thêu dưới chân , đôi hài tôi tự thêu trong lúc

rảnh tỗi. Hoa văn hồ điệp bằng kim tuyến vàng. Đi tới Ký Lan đình gần

cách đó 10 bước bộ mà thôi , nhưng nó giống như vượt bao ngọn núi , hai

chân bủn rủn kinh khủng.



Đi vào đình , Hoàng Thượng buông lỏng tay , tôi lập tức để tay vào

trong tay áo , cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt. Hắn chắp tay trước mặt tôi . nhìn tôi nhẹ nhàng nói : ” Ngày ấy mưa to , trẫm không cố ý lỡ hẹn.”

Tôi không dám nói tiếp , nhưng không trả lời lại Hoàng Thượng là bất

kính , không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nói giọng cực nhẹ ” Vâng.”

Hắn còn nói : ” Ngày ấy trẫm vốn đã đến Lâm Uyển , Thái hậu đột nhiên

truyền chỉ trẫm đến thăm Hoàng hậu , trẫm vội vã chạy đi , kết quả mắc

mưa bị phong hàn mất mấy ngày.”



Tôi nghe vậy quýnh lên , biết rõ thân thể hắn đã khỏi hẳn , còn khỏe mạnh đứng trước mặt cùng tôi nói chuyện , vẫn không tự chủ thốt ra :”

Hoàng Thượng khỏe chưa?” Nói xong cũng cảm thầy mình ngu xuẩn , cực kì

thất thố , không khỏi đỏ mặt , thấp giọng nói : ” Nô tỳ ngu dốt.”



Hắn rộng lượng cười , giải thích : ” Sau trẫm lại nghĩ , trời mưa lớn như này , nàng sẽ ở cung tĩnh dưỡng , không đi ra ngoài.”



Giọng nói tôi hầu như không thể nghe thấy : ” Nô tỳ cũng không lỡ hẹn.”



Ánh mắt hắn sáng ngời , vui vẻ nói : ” Thật sao? Vậy nàng có bị mắc mưa , thân thể bị ốm không?



Hắn hỏi tôi như vậy , tôi vừa muốn khóc vừa vui mừng , dường như đã

nhiều ngày này chứa nhiều buồn khổ tâm sự dày đặc bị ánh sáng mặt trời

xua tan hết , nói : ” Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Nô tỳ chỉ dính một ít mưa , không sao đâu ạ.”



Đầu tôi cúi xuống muốn thấp hơn cả ngực , hình thêu cọ vào hơi ngứa , ngón tay cái hắn đeo một chiếc nhẫn thúy ngọc , bốn ngón tay còn lại

nâng cằm tôi lên , chỉ thấy mắt hắn mắt lạnh , nhìn thẳng vào mắt tôi ,

đôi con ngươi đen sâu hút . Tim tôi đập loạn nhịp , gò má có chút phiếm

hồng kiều diễm , không tự chủ được nhẹ giọng nói : ” Hoàng thượng sao

lại gạt nô tỳ ?”



Miệng hắn nhếch lên , dáng vẻ càng thêm hớn hở : ” Nếu trẫm sớm nói

ra , chẳng phải nàng đã bị sợ tới mức thành phi tần nhút nhát. Sao dám

cùng trẫm bình luận tiêu ngắm hoa , thong dong bình tĩnh?



Tôi buông mí mắt xuống nhìn chằm chằm đôi giày thêu : ” Hoàng thượng

cứ trêu chọc nô tỳ , không nên thấy nô tỳ không biết cấp bậc lễ nghĩa mà chê cười chứ !”



Hoàng thượng bắt đầu cười vang , nở nụ cười , rồi dần dần thu hồi nụ

cười , nhìn tôi nói : ” Nếu hôm đó ta sớm nói toạc ra , nàng chỉ biết sợ ta , lo ngại ta , lấy lòng ta ta , vậy thì không nhìn ra con người thật của nàng.” Hắn khoát tay lên cột đình dõi mắt nhìn xa xa : ” Trẫm coi


Mi Trang cười nói : ” Buổi tối hôm đó rút thăm cũng có phần đúng ,

chẳng phải là muội được ân sủng sao?” Bỗng nhiên nhìn xung quanh , hạ

giọng nói : ” Hoàng thượng có lâm hạnh muội ?”



Tôi đỏ mặt tới mang tai , Lăng Dung cũng đỏ mặt . Tôi cúi đầu sẵng giọng : ” Tỷ tỷ sao lại hỏi vậy?”



Tôi lắc đầu. Mi Trang kinh ngạc nói : ” Quả thực không có? Muội giấu ta?”



Tôi đỏ mặt , thấp giọng nói : ” Muội còn đang bệnh , sao thị tẩm được!”



Mi Trang vỗ tay nói : ” Quả nhiên Hoàng thượng coi trọng muội ! Chưa

được thị tẩm đã tấn phong làn Tần , từ trước tới nay ít người được như

thế !”



Tôi cũng không vui mừng như Mi Trang , bừng tỉnh chốc lát , mới nói : ” Bởi chưa được thị tẩm đã được tấn phong , thừa sủng thái quá , sợ

rằng không ổn.”



Lăng Dung cũng nhíu mày nói : ” Sợ rằng có người ngầm hãm hại mình.”



Mi Trang cũng biến sắc , trầm ngầm trong chốc lát : ” Hôm nay muội

được Hoàng ân , bọn họ cũng không dám làm gì muội. Chỉ cần muội đặc

sủng , hành sự cẩn thận , cũng không cần ngại ngùng.” Lại hỏi : ” Nghe

nói Dư nương tử đột nhiên bị Hoàng thượng ghét bỏ vứt ả hạ phong vị Canh Y , cùng thời gian muội được tấn phong , xảy ra chuyện gì thế?”



Tôi thở dài nói : ” Thì lúc ở Lâm Uyển , ả ta làm nhục muội , bị Hoàng thượng nghe được.”



Mi Trang chớp mắt cười lạnh một tiếng : ” Thật là … nếu so sanh phân

vị thì muội cao hơn lại làm nhục muội , đúng là tự rước họa vào thân !”



Lăng Dung tiếp lời : ” Như vậy cũng tốt. Có cô ta làm gương , sẽ không còn ai dám trêu chọc tỷ tỷ đâu.”



Tôi vẫn buồn sầu : ” Nếu bất cẩn mang họa , một ngày thất sủng , há chẳng phải liên lụy cả nhà Chân gia sao!”



Mi Trang cầm tay tôi , nghiêm mặt nói : ” Muội đang được để ý , nếu

giờ muốn trốn tránh , chỉ sợ tương lai có người hãm hại mình.” Lực nắm

tay càng mạnh : ” Huống hồ , có Hoàng thượng bảo vệ muội cũng tốt hơn

một mình muội !”



Lăng Dung vỗ tay tôi : ” Tỷ tỷ đừng lo lắng , trước mắt điều dưỡng

thân thể quan trọng hơn , mới có thể trở thành Hoàn tần chân chính.”



Trong mắt Mi Trang lóe tia kì dị , gật đầu nói : ” Lăng Dung nói

không sai. Chỉ cần ba người tỷ muội chúng ta đồng tâm , nhất định có thể đứng vững trong hậu cung này.”