Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 114 : Tiêu phòng

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Lúc tôi tỉnh dậy sắc trời vẫn chưa sáng , lại thấy mình một mình ở

ngự chiếc giường còn Huyền Lăng đã không thấy bóng dáng đâu, trong lòng lo lắng, lên tiếng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài đấy?” . Có một đội cung

nữ canh giữ ở ngoài điện cầm dụng cụ rửa mặt cùng quần áo nối đuôi nhau

vào , người đi đầu là Phương Nhược. Trông . Liếc thấy cố nhân , tôi khá

vui vẻ , không khỏi bật thốt lên gọi cô ấy: “Phương Nhược!”



Phương Nhược cũng tỏ vẻ vui mừng vô cùng, lại tuân theo quy củ, dẫn

người quỳ xuống hành lễ nói : “Hoàn tiểu chủ kim an.” Tôi ra hiệu bảo cô cô đứng lên, Phương Nhược lại cười nói: ” Canh năm Hoàng Thượng phải

lâm triều mà tiểu chủ lại ngủ say nên cố ý phân phó chúng nô tỳ không

được kinh động tới người.”



Tôi nhớ lại tối hôm qua mệt nhọc liền cúi đầu vì xấu hổ. Phương Nhược bất giác không phát hiện , nói: “Nô tỳ hầu hạ tiểu chủ thay quần áo.”

Vừa dứt lời, cô cùng Cận Tịch phụ tôi đứng dậy.



Tôi để các nàng rửa mặt chải đầu cho mình rồi hỏi Phương Nhược: “Sao lại hầu hạ trong này?”



Phương Nhược nói: “Lúc trước nô tỳ luôn luôn hầu hạ Thái Hậu tụng kinh. Hôm kia có một ngự tiền thị vệ mới được điều đến.”



“Không tồi. Thế dược mấy phẩm?”



“Nhận được ưu ái của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, nay đã chính ngũ phẩm rồi ạ



Tôi cởi một bộ kim xuyến trên tay ra đặt vào trong lòng bàn tay cô:

“Vốn không nghĩ tới có dịp được hội ngộ với cô cô , ngay cả lễ vật cũng

chưa chuẩn bị, tâm ý nho nhỏ này ngươi hãy nhận lấy.”



Phương Nhược quỳ xuống nói: “Nô tỳ không dám nhận.”



Tôi mỉm cười: “Giờ phút này ta cùng với cô cô bất luận chủ tớ nhưng vẫn còn tình cảm ngày xưa.”



Phương Nhược thấy tôi nói như vậy đành thôi, đứng dậy bưng một chén

thuốc ngọc đến trước mặt tôi: “Đây là thuốc an thần giảm đau , trước hết tiểu chủ hãy ăn đi đã. Ăn sáng xong sẽ đến Chiêu Dương điện thỉnh an

hoàng hậu nương nương.”



Hoàng hậu xưa nay không thích những đốt hương , lại ghét trong cung

chỉ có nữ tử son phấn, hương khí rất phàm tục. Bởi vậy, mỗi ngày cho

người để trái cây tươi ở trong điện , hoặc thả vào trong nước, hoặc xếp

ngay ngắn trên án kỉ ( khay đựng đồ ăn làm bằng gỗ , hoặc là cài bàn dài bình thường hoặc là tấm ván gỗ được thế chỗ bàn )



Nếu là mùa hè, mùi thơm hoa quả xuyên thấu qua màn trúc, đường hành

lang đều là hương khí. Hít một hơi thật sâu sẽ cảm thấy ngọt và đặc biệt thoải mái. Nếu là mùa đông , hệ thống sưởi hơi mang theo hương thơm mà

đến , cả người đều cảm thấy ấm áp. Có khác với hương vị tươi mát.



Theo quy củ, phi tần lần đầu thị tẩm thì ngày sau đó phải đại lễ 3

quỳ 9 lạy đại lễ vấn an hoàng hậu, ngồi xuống lót đệm phượng hoàng bày

ra từ lâu , hoàng hậu ngồi ngay ngắn nhận lễ. Khi lễ hoàn tất, có cung

nữ đỡ tôi đứng lên.



Hoàng hậu rất khiêm nhường , bảo tôi ngồi xuống với vẻ mặt ôn hoà và

nói: “Làm khó muội rồi. Thân mình ôm yếu lại phải đi đại lễ như vậy,

nhưng đây là quy củ tổ tông, không thể không tuân theo.”



Tôi nhẹ nhàng đáp “Vâng” và nói: ” Thần thiếp sao dám nói hai chữ

‘Làm khó”! Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, chấp chưởng lục cung, có thể

ngày ngày thấy được hoàng hậu mạnh khỏe, đó đều là ân huệ của lục cung.”



Hoàng hậu nghe vậy quả nhiên vui mừng, nói: “Khó trách Hoàng Thượng

thích muội , quả nhiên lời nói và hành động đều khiến người khác hài

lòng.” Dứt lời, cô ta thở dài: “Xét về tài mạo của Hoàn tần muội, đáng

lẽ nên được ân sủng từ lâu mới phải. Đợi cho hôm nay mới… Nhưng không

sao , tuy là làm việc tốt thường gian nan nhưng cuối cùng cũng vén mây

thấy trăng sáng ngời .”



Tôi theo lời đáp tạ ưn.



Hoàng hậu lại nói: “Nay phụng dưỡng thánh giá, thân mình này sẽ còn

là của chính mình. Phải nghỉ ngơi cho tốt, mới có thể an ủi thiên nhan ( dung nhan thiên tử ), sinh con đẻ cái.”



“Lời nói của nương nương , thường nhất định tự tự ghi nhớ trong lòng, không dám sơ sẩy.”



Hoàng hậu vừa nói xong thì có cung nữ dâng chén trà đến , hoàng hậu

nhận uống . Một cung nữ bênh cạnh Hoàng hậu lại cười nói: “Từ khi Hoàn

tiểu chủ bị bệnh, hoàng hậu năm lần bảy lượt muốn tự mình đi thăm. Tiếc

là không làm gì được. Thái y nói sợ sẽ bị bệnh của chủ tử ảnh hưởng đến

phượng thể của nương nương nên đành phải thôi, nhưng trong lòng nương

nương thường xuyên nhớ tiểu chủ.”




Trong cung từ trước tranh đấu gay gắt liên tiếp, thế nào lại có một

ngày có yên tĩnh quá? Chỉ nhìn người là biết ngay họ là dạng tình địch

gì? Tính tình Lệ quý tần như vậy, nửa điểm tâm tư cũng không thể che

giấu, nhưng cô ta miệng lưỡi cực nhanh . Ngược lại, ném đá sau lưng mới

thực đáng sợ.



Âm thầm cắn răng một cái, đêm qua mới nhận sủng, chẳng lẽ hôm nay sẽ

phải chuẩn bị nghênh đón các âm mưu ? Lệ quý tần thôi thì chẳng sao,

nhưng ai chẳng biết phía sau Lệ quý tần là Hoa phi. Trong cung sống sót

qua một ngày là hạnh phúc lắm rồi , cho dù tôn quý như hoàng hậu, sợ là cũng có vài phần thiệt thòi cùng phiền não. Huống chi tôi chỉ là một

tần thiếp nho nhỏ, nhẫn nại thôi.



Đường Lê cung có một người đang quỳ, mặt mày đều là giấu không được

sắc mặt vui mừng. Mắt thấy Hoàng Quy Toàn có ở đó, trong lòng âm thầm

buồn bực. Mới đến đình viện , tự dưng thấy Đường Lê cung khác với ngày

trước .



Trên khuôn mặt nhăn của Hoàng Quy Toàn tràn đầy nét cười, giọng điệu cũng đặc biệt cao hơn mọi ngày : “Chúc mừng tiểu chủ nhận được tiêu

phòng [1] , đây chính là vinh sủng cao nhất, vinh sủng cao nhất ạ.” Dứt

lời liền dẫn tôi vào Oánh Tâm đường , quả nhiên bên trong rực rỡ hẳn lên , vách tường giống như mới quét lại một tầng , hương khí hết sức dịu

dàng.



Hoàng Quy Toàn nói: “Sáng sớm hôm nay Hoàng Thượng đã có ý chỉ , bọn nô tài lập tức làm gấp cho xong , mong rằng tiểu chủ vừa lòng.”



Cận Tịch cũng cười: “Tiêu phòng là quy tắc khi đại hôn mới có. Ngoài

hoàng hậu ra thì phi tử bình thường không thể có được vinh hạnh này đâu. Nhận được ân sủng ngoại lệ này chỉ có tiền triều Thư quý phi và Hoa

phi, tiểu chủ là người thứ ba trong cung này.”



Tiêu phòng là vinh hạnh tôn quý nhất trong cung. Lấy tiêu cùng bùn

bôi lên vách tường , mong muốn ấm áp, hương thơm, sinh nhiều con cái ,

có câu “Tiêu liêu chi thực , phiền diễn doanh sinh.”



chú thích : (Hồ kia núc níu xum xuê,



Hái tiêu chốc lát con đàn cháu đông.)



Nghĩ đến đây, mặt không khỏi đỏ lên. Nhiều con, Huyền Lăng , chàng là muốn tôi sinh con cho chàng !



Hoàng Quy Toàn dẫn tôi đi vào tẩm điện: “Thỉnh tiểu chủ nhìn kỹ trên giường.”



Chỉ thấy hàng loạt rèm che đổi thành lụa tơ tằm màu hồng trái cây

anh đào , chăn uyên ương hồng kim tuyến . Tôi biết đây là phi tần thừa

sủng mới được , ngoài điều này ra nhìn không tiếp không có gì khác

thường. Nghi hoặc tiến lên gần giường , nhấc chăn ra thấy có nhiều đồng

tiền cùng nhãn, táo đỏ, hạt sen, đậu phụng , hoa quả khô. Trong lòng ấm áp, chàng đem lời nói của tôi để trong lòng. Trong mắt đột nhiên ấm áp

lên, lệ tuôn trào . Sợ người khác nhìn thấy , tôi lặng lẽ xoay người

lau nước mắt nói: “Đây là…”



“Hoàng Thượng nghe nói hôn lễ dân gian có tập tục ‘Rải giường’[2] , cố ý dặn dò nô tài làm theo như vậy.”



Thấy tôi nhẹ nhàng sờ cằm, Cận Tịch nói: “Tiểu chủ cũng mệt mỏi rồi,

các ngươi lui xuống trước đi. Lưu Chu, Hoán Bích ở lại hầu hạ tiểu chủ

nghỉ ngơi.” Vì thế dẫn mọi người đi ra ngoài.



Lưu Chu cao hứng chỉ biết dắt tay của tôi nói một từ “Được rồi”. Hoán Bích ánh mắt sáng rực: “Tình hình này là Hoàng Thượng đã đem tiểu chủ

để ở trong lòng. Khổ sở hơn nửa năm, chúng ta làm nô tỳ cũng có thể yên tâm.”



Toàn bộ mọi thứ tốt đẹp đến quá nhanh, tốt hơn dự liệu của tôi nhiều nên nhất thời khó có thể thích ứng, như đám mây mờ mịt trong năm dặm.

Vô số nỗi lòng mãnh liệt trong đầu, xúc động nói: “Hoàng Thượng đối xử

với ta tốt như vậy, ta cũng không dám nghĩ tới.”



Cho tới bây giờ ở trong cung khó có được sủng ái, đắc sủng càng khó,

ai ngờ điều làm cho Huyền Lăng hậu đãi như thế lại là dung mạo của tôi,

thông minh khiến chàng cảm thấy mới mẻ ? Có lẽ phải, lại có lẽ cũng

không phải. Mệt mỏi rã rời, lệnh cho Lưu Chu Hoán Bích đem những thứ“Tát trướng” cất đi , rồi mới đi ngủ.



—————————————-



Chú thích:

[1] Tiêu Phòng : cung hoàng hậu nhà Hán ở, vách có trát bột hồ tiêu để cho thơm và ấm áp; sau được dùng để chỉ phòng ngủ của vợ vua chúa thời phong kiến

“Oán chi những khách tiêu phòng, Mà xui phận bạc nằm trong má đào.” (CO)

Đồng nghĩa: cung quế, phòng tiêu

[2] tát trướng : Là một tập tục cưới hỏi ở cổ đại , phổ

biến ở người Hán. Trên giường rải nhiều lương thực khô như : đậu phụng , lạc , hạt dẻ , … với mong ước sớm sinh quý tử , nhiều con nhiều phúc. Ở Hàn quốc cũng có tập tục tương tự như vậy.