Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 12 : Trở về nhà

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


e còn chưa kịp tới trước cửa phủ Thị Lang , nhìn xa xa đã thấy tiếng

trống nhạc và pháo bùm chíu ing ỏi. Lưu Chu giúp tôi xốc màn xe lên ,

nhiều đèn lồng màu đỏ chiếu sáng cả một góc phố . Xa xa thấy toàn bộ

người trong nhà đứng ở trước cửa chờ , trong mắt tôi nóng lên , hốc mắt

rơi lệ , nhưng trước mặt người khác chỉ có thể nhịn .

Xe ngựa dừng lại , người hầu trong nhà tôi sớm đưa tay đón lấy. Vẻ

mặt phụ thân và mẹ không biết là vui hay buồn nữa , trên mặt có nét cười hớn hở , trong mắt hàm chứa lệ. Tôi vừa định nhào vào trong lòng ngực

mẹ , bất chợt tất cả mọi người quỳ xuống , cung kính làm tôi dừng lại : “ Thần Chân Viễn Đạo và gia quyến tham kiến tiểu chủ.”



Tôi lập tức sững sờ , lúc này mới nhớ là tôi đã được Hoàng Thượng

chọn làm cung tần , giờ chỉ chờ Thánh chỉ ban xuống xác nhận danh phận , phẩm chất là xong. Sự thật này khiến tương lai của tôi đã có sự thay

đổi lớn. Lòng tôi rất đau khổ , kiềm chế , không được khóc , đưa tay

nâng cha mẹ lên .



Phụ thân vội vàng xua tay : “ Tiểu chủ không thể được. Như này không

hợp quy củ.” Hoán Bích vội vàng lấy một khăn lụa , tôi lau nước mắt , cố hết sức giữ bình tĩnh nói : “ Đứng lên đi.”



Mọi người mới bắt đầu đứng lên đón tôi đi vào nhà. Lúc này chỉ còn

vài người trong nhà ,bày yến tiệc ra , phụ thân mới chịu để tôi ngồi lên ghế.



Tôi lập tức quỳ xuống khóc lã chã : “ Nữ nhi bất hiếu , không thể

hầu hạ phụng dưỡng cha mẹ , lại khiến cha mẹ tuân thủ quy củ như vậy ,

trong lòng thật sự bứt rứt.”



Cha mẹ vội vàng đỡ tôi dậy , tôi quỳ bất động tiếp tục nói : “ Xin

cha mẹ nghe con nói hết. Mặc dù con là người của hoàng gia, nhưng hiếu

lễ không thể bỏ. Xin cha mẹ chấp nhận lễ phụng dưỡng này trước khi nữ

nhi tiến cung , bằng không nữ nhi tình nguyện quỳ mãi không đứng dậy.”



Mẹ rưng rưng nước mắt , phụ thân gật đầu , nói : “ Được ! Viễn Đạo ta quả không uổng công nuôi đứa con này.” Lúc này mới có ý bảo hai muội

muội Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu đỡ tôi dậy , ngồi xuống bàn ăn cơm.



Tôi buồn bực trong lòng , hơn nữa đã vất vả cả ngày rồi , cuối cùng

cũng không ăn uống được gì . Liền nói với cha mẹ trở về phòng nghỉ ngơi.



Lưu Chu và Hoán Bích đã sớm dọn dẹp xong cho tôi. Tuy rằng tôi cũng

mệt , nhưng hoàn toàn không có buồn ngủ. Đang nghĩ ngợi , tự dưng thấy

cha tự mình bưng một chén tổ yến đến cho tôi.



Cha gọi tôi một câu : “ Huyên Nhi” , trong mắt có giọt lệ . Tôi ngồi

bên cạnh cha , gối lên đầu cánh tay cha , cha nói : “ Con ta , cha muốn

dặn con mấy câu. Tuy con mới 15 tuổi , nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến lớn . Bảy tuổi đã không thích tên Ngọc Huyên , con nói Ngọc tầm thường , nữ

nhân nào cũng có , nhất quyết bỏ. Sau khi lớn lên , phụ thân cũng làm

mọi chuyện vì con. Khi vào cung , việc làm không do ý mình được. Bất cứ

việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau , phải thật cẩn thận , cùng với Mi

Trang thật điềm tĩnh giải quyết mọi chuyện.”



Tôi gật đầu đáp : “ Nữ nhi biết , bất cứ việc gì cũng đúng mực , theo khuôn phép.”



Phụ thân thở dài một tiếng : “ Ta không muốn con tiến cung. Nhưng sự

lỡ rồi , đành phải thế thôi. Hậu cung là chốn thị phi , huống hồ tại

cuộc chọn tú hôm nay , Hoàng Thượng có chú ý con rất nhiều , sau này nhớ tránh thị phi , nhất định phải làm việc thiện , bảo toàn mạng sống.”


giải quy củ trong cung , buổi trưa nghỉ ngơi , buổi chiều lại học lễ

tiết , đứng thẳng , đi đường , thỉnh ăn , tư thế chờ ăn cơm. Tôi và Lăng Dung học khá nhanh . Thời gian rảnh rỗi thì được nghe Phương Nhược cô

cô kể chuyện trong cung. Hoá ra cô cô là cung nữ bên cạnh thái hậu ,

tính tình ngay thẳng , là một thị hầu cực kì chu đáo . Phương Nhược ít

đề cập đến chuyện trong cung , dần dần sớm chiều ở chung , tuy chỉ nói

qua , tôi cũng hiểu tình hình trong cung như nào rồi .



Hoàng Thượng Huyền lăng năm nay 26 tuổi , năm 12 tuổi đã lấy vợ ,

người đó chính là cháu họ của Đương Kim Thái hậu – Chu Nhu Tắc . Mặc dù

Hoàng Hậu lớn hơn Hoàng Thượng 2 tuổi , nhưng là người đoan trang thanh

tao lịch sự , lúc bấy giờ Hoàng Hậu được xưng là “Uyển ế có phụ đức , mỹ ánh tiêu phòng” , cùng Hoàng Thượng nâng khăn sửa túi , rất ân ái ,

cũng rất được lòng người trong Hậu cung. Ai ngờ năm năm sau , Hoàng Hậu

khó sinh đã băng hà , ngay cả tiểu hoàng tử cũng không bảo vệ được .

Hoàng Thượng đau lòng rất nhiều , đặt hiệu cho nàng là “ Thuần Nguyên

Hoàng Hậu”. Vì tưởng nhớ thê tử , ngài lập muội muội của Hoàng Hậu là

Chu Nghi Tu làm Hoàng Hậu , mặc dù đương kim hoàng hậu không phải là

quốc sắc , nhưng rất hiền lương . Hoàng Thượng đối với nàng ấy có kính

trọng. Vì Hoàng Thượng còn trẻ , lúc Hoàng hậu Thuần Nguyên băng hà ,

khó tránh khỏi các phi tần khác tranh giành sự sủng ái của Hoàng Thượng. Hiện giờ , người được sủng ái nhất chính là Hoa Phi họ Mộ Dung Thế Lan của Mật Tú Cung. Truyền thuyết nói nàng ta cũng khá khuynh thành , biết tạo niềm vui cho Hoàng Thượng , trong cung không ai dám đối địch với

nàng , chứ đừng nói là các phi tần khác , ngay cả Hoàng Hậu cũng phải

nhường nàng ta mấy phần .



Lẽ ra , Hoàng Hậu là cháu họ của Thái Hậu thì Thái Hậu sẽ bênh vực

người nhà mà không ngồi yên như vậy. Tôi nghĩ Thái Hậu là người giỏi

giang , hồi Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ , 3 năm buông rèm chấp chính ….

Đoạt lại chính quyền trong tay Nhiếp Chính Vương , cũng tự tay diệt thế lực Nhiếp Chính Vương , nên bây giờ mới có ngày hôm nay . Từ lúc băng

đảng Nhiếp Chính Vương không còn , Thái Hậu lâm bệnh nặng , chắclà vì

lao lực quá độ , vì thế lùi bước , trừ bỏ chính quyền , chuyên tâm thờ

Phật , không nhúng tay vào chuyện triều đình và hậu cung , tất cả mọi

chuyện giao cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xử lý .



Hơn nữa , phi tần trong cung có rất nhiều.. Tôi – Mi Trang tỷ và

Lăng Dung là nhóm cung tần có chức vị thấp nhất , chưa được gọi là phi , chỉ có thể xưng là “tiểu chủ” , ở các lầu gác trong cung , điện vô

chủ . Chỉ có quý tần tam phẩm mới được xưng là “chủ tử’ hoặc ‘Nương

Nương’ , có tư cách trở thành phi tần , chủ cung điẹn , phụ trách công

việc trong cung . Phi tần hậu cung tuy không ít , nhưng từ lúc Hoàng Hậu hiện giờ được sắc phong từ chức quý phi , vị trí Quý- Thục – Hiền – Đức – Tứ phi chính nhất phẩm vẫn được để trống. Phương Nhược cô cô từng nói thầm với ta , với dung mạo và tư chất của ta , được phong lam Tứ phi là chuyện sớm muộn. Tôi chỉ mỉm cười , đổi chủ đề khác.



Từ sau khi Thánh chỉ đến , mẫu thân và Ngọc Diêu vội vàng chuẩn bị

cho tôi 1 số đồ trang sức quần áo không thể thiếu . Lăng Dung ở nhà tôi , cũng được đối xử bình đẳng với tôi , cũng chuẩn bị một số quần áo không thể thiếu cho Lăng Dung.



Tuy rằng không thể gặp Mi Trang tỷ , người nhà cũng không tuỳ tiện

gặp , nhưng tình cảm tôi và Lăng Dung ngày càng thân thiết. Mỗi ngày

như hình với bóng , tỷ muội hợp nhau , ngay cả một cây ngọc trâm cũng

thay phiên nhau cài .



Dù thế , tâm trạng của tôi cũng không được thoải mái . Trong lòng

nóng nực , khoé miệng mọc mụn khiến cho Lăng Dung và Tiêu di nương nôn

nóng suốt đêm dùng bài thuốc cổ truyền ở quê nhà quét lên cho tôi , mới

dần dần hết .



Chú thích :” Uyển ế có phụ đức , mỹ ánh tiêu phòng” : Tư Mã Viêm có 2 hoàng hậu cùng mang họ Dương. Bà thứ nhất là Dương Diễm, bà thứ hai là

Dương Chỉ . Dương Diễm ( 238 -274) bị bệnh mất ở Lạc Dương , năm 37 tuổi , thuỵ hào Võ Nguyên Hoàng Hậu.