Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 123 : Nghe thấy hỉ
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Biết rõ mình vừa vượt qua một kiếp nạn, trong lòng tôi lại phiền não vô cùng. Tuy vậy thoát một kiếp này chưa hẳn không phải phúc, chỉ sợ
Huyền Lăng không còn thương yêu tôi ngày xưa. Nhưng Huyền Lăng từ trước
đến nay đối với tôi rất thân cận trìu mến, ân sủng nhất thời không người nào có thể địch nổi, cũng không nghĩ ân sủng này lại mỏng manh như vậy, lại ngăn không được người khác nói ba xạo dắt mũi, không khỏi thầm nản
lòng. Trong lòng chán chường, ngay cả ngủ trưa cũng không yên ổn, tôi
liền đứng dậy đi gặp Mi Trang. Vào Ngọc Nhuận đường, thấy tỷ ấy vừa ngủ
trưa mới dậy, ngày thường mặc gấm tơ lụa Hàng Châu , toàn tùy tiện cắm
mấy cây trâm hoa lài, , trên người chỉ mặc một bộ đồ vàng nhạt thêu hình hoa yên đang nở, dưới mặc khố bằng lụa mỏng thêu hình con cua, mơ hồ
hiện ra da thịt trắng nõn, so với mấy ngày trước nở nang xinh đẹp, kinh
động lòng người. Mi Trang còn đang buồn ngủ, nằm ở trên giường bảo Thải
Nguyệt rằng cô muốn uống nước ô mai. Thấy tôi tới rồi vội vàng ngoắc
nói: “Các cô ấy mới làm nước ô mai, muội tới nếm thử, so với ngự thiện
phòng thì quá là ngon.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tỷ tỷ đã quên là muội không thích ăn đồ chua sao?”
Mi Trang bật cười nói: “Coi trí nhớ của ta thật là kém quá đi.” Nói
xong uống một hơi cạn sạch, sau đó còn hỏi Bạch Linh: “Còn nữa không?
Mang thêm một chén đến đây.”
Bạch Linh kinh ngạc nói: “Tiểu chủ, hôm nay người đã uống rất nhiều nên hết rồi.”
Mi Trang đi giầy đứng dậy, ngồi ở trước bàn trang điểm để Bạch Linh
chải vuốt đầu tóc cho cô. Thấy tôi rầu rĩ nửa ngày không nói lời nào. Mi Trang không khỏi hiếu kỳ, xoay người hỏi: “Thường ngày thấy muội ríu ra ríu rít, hôm nay sao vậy? Miệng cứ như ngậm hồ lô ấy.” Tôi vẫn chỉ ngồi không nói lời nào.
Mi Trang đúng là một người thông minh, thấy vậy liền phẩy tay nói với Bạch Linh: “Ta tự mình chải đầu được rồi, ngươi cùng Thải Nguyệt đi làm thêm ít nước ô mai nữa đi.” Thấy bọn họ đi ra ngoài rồi, cô mới đến gần trước mặt tôi ngồi xuống hỏi: “Sao vậy?”
Tôi đem lời nói của Tào Dung hoa hôm qua cùng lòng nghi ngờ của Huyền Lăng kể với cô từ đầu chí cuối, chỉ bỏ bớt đi đoạn tôi cùng với Huyền
Lăng nói chuyện bằng những lời lẽ thống thiết, than thở nói: “May là
muội phản ứng nhanh, nói dối cho qua chuyện, bằng không sao được thế
này?”
Mi Trang chỉ nhăn mày trầm ngâm không nói, một lúc lâu mới nói: “Nghe muội nói thì Tào Dung hoa này là một người không đơn giản, ngày xưa cô
ta một tháng chỉ thấy hoàng thượng hai ba lần mà hiểu được hoàng thượng
chú ý cái gì, và chỉ cần nói một câu đã đủ uy hiếp, trúng ngay nhược
điểm của người khác. Nhưng lần này chưa hẳn là cô ta thật sự cố ý, chỉ
sợ hoàng thượng quá đa nghi.” Mi Trang lắc đầu: “Hoa phi mất chỗ dựa,
lấy tình hình của cô ta hiện giờ hẳn là không dám có ý định gây xích
mích, nhất là làm không tốt thì chỉ sợ lại chữa lợn lành thành lợn què,
cô ta sao lại hồ đồ như vậy được?”
“Hy vọng như thế. Nhưng người dụng binh có một vũ khí hiểm, vừa phòng thủ vừa tấn công, cô ta chưa hẳn không hiểu được là dùng như thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Có lẽ muội quá đa nghi. Hoa phi sau việc đó đối xử với người khác luôn suy nghĩ nhiều hơn chút ít.” Mi Trang gật đầu
nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện Hoa phi không liên luỵ cô
ta. Còn Ôn Nghi công chúa đến mười chín tháng mười là tròn một tuổi,
hoàng thượng cũng đang thích nó, đặc biệt căn dặn hoàng hậu làm cho nội
vụ phủ nháo nhào bận rộn một phen.”
Tôi cúi đầu nói: “Còn biện pháp nào đâu.Long duệ Hoàng thượng không
nhiều, ngoài hoàng trưởng tử duy nhất không được sủng ái thì chỉ còn
Thục Hòa công chúa của Hân quý tần cùng Ôn Nghi công chúa của Tào Dung
hoa. Ôn Nghi trong tã lót ngọc tuyết khả ái, hoàng thượng khó tránh khỏi thương yêu nhiều hơn chút ít.”
Mi Trang không nói gì, chỉ yếu ớt thở dài một hơi, hoảng hốt nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhũ đỏ bạc êm ái trên “Lưu vân bách bức” nói: “Còn hoàng thượng trước mắt sủng ái chúng ta thế nào, nếu mà không có con để sau này có thể dựa vào thì sủng ái này chung quy cũng không được củng
cố.” Mi Trang thấy tôi không đáp lời, tiếp tục nói: “Hoàng thượng bình
thường không gặp hoàng trưởng tử cùng phi khác nhưng cứ rằm nào cũng
phải đi gặp bọn họ. Tào Dung hoa cùng Hân quý tần cũng thế. Mặc dù sinh
ra con gái nhưng đều được hoàng thượng thương yêu như nhau. Chỉ cần nhớ
hài tử thì không quên được mẹ đẻ, ít nhiều cũng có yêu thương. Nếu không có con cái, sủng ái cũng chỉ là nhất thời, đến khi hết thích thú thì bị quăng qua một bên, Lệ quý tần chính là ví dụ tốt nhất.” Mi Trang càng
nói càng khổ não, mặt lại hiện vẻ ưu phiền. Tôi chần chờ, tuy ngượng
ngùng nhưng ngoại trừ tôi đúng là không ai có thể hỏi câu này, thế nên
mới hỏi: “Tỷ tỷ được thừa ân so với muội còn sớm hơn nửa năm, tính ra là đã hầu hạ hoàng thượng cũng gần một năm. Sao…” Tôi len lén nhìn Mi
Trang đang vuốt nhẹ bụng phẳng dưới lớp áo mỏng của tỷ ấy : “Vẫn chưa
có tin vui à?”
Lưu Vân Bách Bức* : loại này đồ sứ đồ án là hoa văn hình mây con dơi.
Mi Trang hé ra mặt đỏ như bảo thạch bồ câu, bất chấp e lệ nói: “Hoàng thượng đối xử ta cũng chỉ ba ngày đánh cá hai ngày tung lưới, tóm lại
một tháng vẫn tới chỗ muội nhiều hơn chút ít, theo lý muội cũng phải có
thai mới đúng.”
Tôi cũng đỏ mặt, mắc cỡ chỉ dùng sức xoa tay vào khăn tay rồi nói:
“Huyên nhi tuổi còn nhỏ, không muốn những thứ này.” Tiện đà nghi hoặc
nói: “Hoàng thượng sao lại là đối tỷ tỷ ba ngày đánh cá hai ngày tung
lưới, lúc trước tỷ tỷ tân thừa sủng, ân trạch cũng không thể so sánh
được.”
Mi Trang hiển nhiên là xúc động tâm sự, chậm rãi nói: “Làm sao có thể so sánh với Lục cung? Hoàng thượng sủng ái ta nhiều chút ít chung quy
cũng không thể không để ý các cô ấy, mỗi lần sủng hạnh thì ta từng bước
từng bước như hổ rình mồi, điều này muội cũng biết mà. Nói cho cùng cũng là ta phúc bạc mà thôi.”
Tôi biết rõ Mi Trang sầu não, hôi hận mình đã hỏi câu đó, vội vàng
nắm tay cô an ủi nói: “Phúc bạc cái gì! Lúc trước Hoa phi được sủng ái
như vậy mà còn không mang thai, huống chi tỷ với muội còn trẻ, ngày
tháng sau này còn dài, nhất định sẽ có con cháu đầy cả sảnh đường, hầu
hạ dưới gối. Tỷ yên tâm.” Nói chưa hết câu mà trên mặt đã sớm nóng ran
như bị bỏng. Mi Trang “Xích” một tiếng nín khóc mỉm cười, lấy ngón tay
vuốt lên mặt của ta mà nói: “Vừa rồi ai đó còn mới nói tuổi mình còn nhỏ không muốn nghĩ tới những thứ này, thì ra là còn nghĩ đến chuyện dài
lâu sớm hơn ta.”
Tôi vội vàng nói: “Tỷ với muội nói không ít chuyện không quan trọng,
tỷ tỷ lại trêu muội.” Nói xong đứng dậy toan bước đi. Mi Trang vội vàng
kéo tôi chịu tội, nói hết lời tôi mới ngồi lại xuống để nói chuyện. Mi
Trang dừng lại cười nghiêm mặt nói: “Tuy nói long duệ là do ý trời,
nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta cũng muốn thì phải
làm chút gì đó mới được.” Tôi ngạc nhiên nói: “Thường ngày điều dưỡng
thân thể- những thứ này muội cũng hiểu rõ. Vấn đề là hoàng thượng có tới hay không, ngoài việc đó ra thì còn có thể làm gì nữa đâu?”
Mi Trang thận trọng nói nhỏ: “Hoa phi cũng không phải chưa bao giờ
mang thai. Ta từng nghe Phùng thục nghi nói là Hoa phi lúc đầu cũng đã
từng mang thai, nhưng do không chăm sóc cẩn thận mới đẻ non, nghe nói là một bé trai đã thành hình. Hoa phi thương tâm nhưng khó lường. Việc này là ta nghe nói vậy.” Mi Trang nhìn bốn phía, đứng dậy lấy ra một trang
giấy mỏng và nhỏ từ cái hộp dưới tầng chót của tấm gương, thần bí nói:
“Ta vừa phải năn nỉ vừa răn đe mới khiến cho Giang thái y kê phương
thuốc này, cứ theo đó mà điều dưỡng nhất định sẽ sinh con trai. Muội
cũng theo đó mà điều dưỡng đi.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Giang thái y là ai?”
“Còn có thể là Giang thái y nào nữa? Là Giang thái y Giang Mục Dương chuyên về phụ sản đó.”
“Giang Mục Dương? Đệ đệ của hắn thái y Giang Mục Y hình như chăm sóc Ôn Nghi công chúa. Đơn thuốc này có thể tin được không?”
“Cái này ta biết rõ. Nhưng ta không yên lòng nên mới cố ý sai người
đi thăm dò. Hóa ra Giang Mục Dương này cùng Giang Mục Y không phải là
cùng một mẹ sinh ra, Giang Mục Y là con của chính thất, Giang Mục Dương
Tôi lấy tay đặt lên tiểu phúc của nàng, cười nói: “Muội rất coi trọng đứa bé trong bụng tỷ tỷ. Bao giờ cho muội làm nghĩa mẫu của nó đây?”
Mi Trang không nhịn được bật cười: “Nhìn tiền đồ của muội ta còn sợ
không ai gọi muội là mẫu phi sao ? Là nam hay nữ cũng chưa biết mà?”
Tôi cười nói: “Bất luận nam nữ ,muội cũng không cự tuyệt.”
“Ta chỉ mong là một hoàng tử. Như vậy ta mới có thể nương tựa.”
“Là nam hay nữ đều tốt. Muội thấy theo dáng vẻ của hoàng thượng hôm
nay sủng ái tỷ thì vô luận tỷ sinh hạ nam hay nữ chàng đều thích. Sợ
rằng không cần chờ tỷ hạ sinh hài nhi đã lại muốn tấn phong cho tỷ.” Tôi lấy ngón tay chống má cười nói: “Để muội nghĩ xem hoàng thượng sẽ phong cho tỷ làm gì? Tiệp dư? Quý tần? Nếu là tỷ sinh hạ hoàng tử, thậm chí
có thể được phong phi, sóng vai cùng Hoa phi, Đoan phi, Thành phi ba
người bọn họ.”
Mi Trang cười và che miệng của tôi lại: “Hôm nay muội điên rồi. Không được nói bậy.”
Tôi cười đến ôm lấy bụng: “Người ta đến sớm thăm tỷ mà còn không
được? Cái bụng còn chưa to lên đấy, người bụng to tính tình cũng ghê gớm hơn trước.
Vui đùa một trận, Mi Trang hỏi: “Hoàng thượng một tháng triệu hạnh muội những mười lần, theo lý muội cũng nên có thai mới đúng.”
Tôi ngượng ngùng nói: “Việc này đâu có biện pháp, ý trời mà thôi.”
Mi Trang nói: “Muội coi bộ dáng ta lại chịu ý trời à? Đơn thuốc kia quả nhiên hữu hiệu, muội cầm đi.”
Tôi cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Không giấu gì tỷ, kỳ thực là muội sợ
ngày đó bị Dư thị hạ độc đã tổn thương thân thể, cho nên không dễ gì thụ thai được.”
Mi Trang nghe vậy hút một ngụm khí, ngây người hồi lâu mới phản ứng: “Thật vậy sao? Thái y đã khám và chữa bệnh cho muội chưa?”
Tôi lắc đầu, buồn bã nói: “Thái y mặc dù không nói như vậy nhưng
thuốc này làm ảnh hưởng thân thể là thật. Muội cũng chỉ nghi ngờ như vậy mà thôi.”
Mi Trang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Muội còn trẻ, hoàng thượng
cũng mạnh mẽ, thân thể chậm rãi điều trị thì tốt rồi.” Suy nghĩ một chút thấp giọng nói bên tai tôi: “Khi nào hoàng thượng triệu hạnh muội nghìn vạn lần nhớ kỹ đem tã lót eo nhỏ một điểm sẽ dễ dàng có thai.”
Tôi bị hù dọa, mặt đỏ tới mang tai vội hỏi: “Tỷ nghe những thứ vô vị này ở đâu? Toàn nói bậy!”
Mi Trang thấy bộ dáng của tôi không khỏi cười khanh khách: “Lão cung
nhân hầu hạ ta nói. Các nàng ở trong cung lâu rồi nên cái gì cũng biết.”
Tôi xấu hổ quá, chuyển đề tài này qua một bên nói với nàng: “Nóng quá, tỷ tỷ có gì chiêu đãi muội để giải nhiệt không?”
Mi Trang nói: “Thải Nguyệt các nàng đã làm chút nước đá ngân nhĩ, rất mát, muội nếm thử đi.”
Tôi gật đầu nói: “Cũng được. Bây giờ tỷ có thai, không thể ăn những
thứ lạnh đó. Muội sẽ nói với Cận Tịch các nàng làm chút ít điểm tâm cầm
đến chỗ tỷ.”
Mi Trang nói: “Thực sự là ta ăn không vô, bày đặt cũng uổng phí.” Suy nghĩ một chút nói: “Sáng sớm ta nhớ tới một việc, vừa rồi quên mất. Bây giờ dặn cũng được, đây mới là chuyện quan trọng hơn.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Hiện nay còn có chuyện nào làm tỷ cảm thấy quan trọng hơn chuyện mang thai nữa?”
Mi Trang đè thấp thanh âm nói: “Hiện nay ta mang thai sợ là khó có
thể suy nghĩ vất vả. Tuy rằng Hoa phi mất chỗ dựa, thế nhưng khó đảm bảo rằng cô ta sẽ không thua keo này bày keo khác, muội phải một mình ứng
phó cô ta. Hơn nữa ta lại thờ ơ nhìn. Hoàng thượng chúng ta không phải
người chuyên sủng. Ta mang thai sợ rằng sắp tới sẽ không thể thị tẩm, sợ là vừa lúc tạo điều kiện cho người ta chui vào chỗ trống chiếm ưu thế
lớn.”
“Ý của tỷ là…”
“Lăng Dung dung mạo không kém Tào Dung hoa, Tần Phương nghi , lẽ nào nàng thật muốn vô sủng sống quãng đời còn lại?”
Tôi khó xử nói: “Lăng dung chuyện này khó làm, muội thấy ý tứ của muội ấy là không muốn ân sủng.”
Mi Trang hơi gật đầu: “Cái này ta cũng biết, nhưng không biết muội ấy có lý do gì. Muội ấy nói gia thế của mình không cao, có thể vào cung đã là vinh hạnh, không dám khẩn cầu thánh ân. Kỳ thực gia thế cũng không
quan trọng, lúc trước Dư thị không phải…”
“Nếu muội ấy đã nghĩ vậy cũng đừng miễn cưỡng muội ấy.”
“Quên đi. Ân sủng hay không ân sủng là một chuyện, dù sao đón nàng
đến Thái Bình cung, chúng ta cũng có thêm người giúp đỡ, không đến mức
có biến cố khi chân tay luống cuống.” Mi Trang dừng lại: “Chuyện này ta
sẽ mau chóng thỉnh cầu với hoàng thượng, có khi hoàng thượng cũng sẽ
không cự tuyệt.”
“Hôm nay tỷ tỷ trước mặt hoàng thượng là người tâm phúc nhất, đương
nhiên xin gì được nấy.” Tôi mỉm cười, khuyên nhủ: “Mọi việc tốt xấu còn
có muội, tỷ như vậy cẩn thận trù tính khó tránh khỏi hao tổn tinh thần,
an tâm dưỡng thai mới là quan trọng hơn.”
—————————————-
Chú thích:
(1) nguyệt tín: cổ nhân có rất nhiều cách gọi cho “Kinh nguyệt” như
“Đỏ mặt”, “Hoa đào quý nước”, “Vào nguyệt”. Trong hoàng cung uyển, vì sợ đông đảo phi tần quan hệ nam nữ làm loạn, nên đều nghiêm ngặt ghi lại
thời gian nguyệt sự mỗi vị phi tử. Trong 《 Bản thảo cương mục 》 của Lý
Thời Trân có ghi: “Âm loại của nữ tử lấy huyết là chủ, ngoài huyết trên
ứng với Thái Âm, dưới ứng với hải triều, nguyệt có tròn và khuyết, triều có sớm chiều, nguyệt sự một tháng nhóm, cùng chi tương xứng, cố vị chi
nguyệt nước, nguyệt tín, kinh nguyệt… Nữ nhân vào nguyệt, ác dịch tinh
uế, quân tử phải tránh xa, làm ngoài không khiết, có thể hại dương sinh
bệnh.”
(2) đồng sử: Khi đế vương cùng hậu cung nữ tử ở cùng phòng sẽ có nữ
quan ghi lại thời gian, địa điểm, tính danh nữ tử, bởi vì … chút ít
chuyện phòng the này đều dùng hồng bút ghi lại, cho nên lại xưng là
đồng sử. Đồng sử trên còn ghi chép thời gian hành kinh của từng nữ tử,
phản ứng có thai, chờ sinh đẻ.
(3) có đại tang: nguyên ngón tay gặp phải phụ mẫu tang sự. Sau nhiều
chuyên ngón tay quan viên cư tang. Thời cổ đại, phụ mẫu sau khi quy
tiên, con cái theo lễ tu trì tang ba năm, trong thời gian đó không được
đôni h, không dự may mắn chi điển, mặc cho quan người cũng tu tạm rời
cương vị công tác, nói là “Có đại tang” . Nguyên cho hán đại. Tống đại,
do rất nghi thức bình thường viện chưởng chuyện lạ, phàm quan viên có
phụ mẫu tang, tu thỉnh thị giải quan, cháu thừa trọng như cha đã trước
vong, cũng tu giải quan, mãn tang mới xuất hiện phục. Đoạt tình tắc có
khác quy định. Hậu thế thân thể to lớn tương đồng. Thanh đại quy định,
nặc tang không báo người, cách chức.