Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 129 : Lạnh (thượng)

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Sẩm tối, Cận Tịch dẫn người tiến điện một mặt cải tổ nhân sự ( bỏ cũ

thay mới ), một mặt chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, lại tự mình đích thân

hầu hạ tôi tắm rửa. Việc này vốn không phải cô cô làm, do Tinh Thanh –

Bội Nhi hầu hạ.. Tôi biết chắc là cô cô có chuyện gì muốn nói với tôi

liền lệnh cho những người khác lui ra chỉ chừa cho cô cô ở lại. Cận Tịch tay chân nhẹ nhàng dùng cánh hoa hồng tẩy trần cơ thể tôi, nhẹ giọng

nói: “Phương cô cô đến đây báo tin, Mi Trang tiểu chủ nói rất nhiều,

không giống mấy ngày trước đây cả ngày cứ khóc nháo không ăn không uống, dần dần cũng yên tĩnh lại, chịu ăn chút đồ ăn rồi”.



Tôi hít một hơi dài, nói: “Như vậy ta cũng yên tâm, chỉ sợ tỷ ấy nghĩ quẩn trong lòng”.



Cận Tịch nhẹ nhàng an ủi tôi, nói: “Mi Trang tiểu chủ thường ngày tính trầm ổn, chắc cũng đâu đến nỗi như vậy”.



“Sao ta lại không biết cơ chứ”. Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đưa tay

với y phục đứng lên: “Đồ ăn thức uống của tỷ tỷ sẽ không có người động

tay vào chứ ? Ngộ nhỡ bị người ta hạ độc còn nói nàng sợ tội tự sát, vậy tức là chết không đối chứng !”.



Cận Tịch vội nói: “Tiểu chủ lo lắng nhiều quá rồi. Chuyện này bọn nô

tài trông coi Mi Trang tiểu chủ tất nhiên sẽ để ý. Ngộ nhỡ Mi Trang tiểu chủ có chuyện gì, bọn họ một người cũng trốn không thoát”



Ngẫm lại lời Cận Tịch cũng có đạo lý, lúc này tôi mới thoáng yên tâm, lại ngồi xuống tắm rửa. Cận Tịch nói: “Nô tỳ lặng lẽ quan sát đã nửa

năm, tiểu chủ quan tâm Mi Trang tiểu chủ hơn bản thân mình . Vốn Mi

Trang tiểu chủ có thai, Hoàng thượng sẽ lạnh nhạt người mấy ngày; các

tiểu chủ trong cung khác đều chờ xem chuyện cười của hai người, ai ngờ

người đối với Mi Trang tiểu chủ lại càng thân thiết như vậy, cứ như bản

thân mình mang thai í.”



Tôi bùi ngùi nói: ” Từ nhỏ ta với Mi Trang tỷ đã là chị em, theo khuê phòng đến chốn thâm cung đều cùng một chỗ, người ngoài sao so sánh

được. Ở trong cung này, ngoài Lăng Dung ra thì chỉ có ta cùng tỷ ấy trợ

thủ đắc lực mới có thể đi tiếp. Tình hình lúc này tỷ ấy sa sút như vậy,

ta có thể nào không đau lòng được chứ !”



Cận Tịch hơi xúc động, nói với tôi : “Tiểu chủ đối với Mi Trang tiểu

chủ như thế, Mi Trang tiểu chủ chắc là cũng thật lòng quan tâm tiểu chủ. Mi Trang tiểu chủ nghĩ cách nhờ Phương Nhược cô cô muốn chuyển thứ này

đến tận tay tiểu chủ.”



Tôi vội vàng cầm tờ giấy mỏng, chỉ viết 8 chữ ít ỏi : Coi trọng bản thân, tương trợ Lăng Dung.



Mới vừa thấy xong, giọt nước trong hốc mắt bất giác rơi xuống , thấm đẫm trang giấy.



Mi Trang bị cấm túc, tất nhiên người trong Ngọc Nhuận đường không có

giấy bút. Một tờ giấy này khiến tỷ ấy mất nhiều sức lực mới tìm thấy.

Không có bút mực, 8 chữ này dùng máu viết thành, chắc do cắt ngón tay.

Trong lòng đau khổ bội phần, Mi Trang ơi Mi Trang, thân tỷ khó bảo toàn

còn lo cho muội, nghĩ muội thân một mình không ai muốn giúp, muốn muội

tương trợ Lăng Dung nữa .



Tôi xem tờ giấy xong, nhanh chóng đưa cho Cận Tịch bỏ vào lư hương để đốt.



Trong lòng không khỏi do dự, tôi làm sao không biết được bây giờ

người duy nhất tôi có thể tín nhiệm là Lăng Dung, có thể mượn sức giúp

đỡ. Nhưng tiến cung gần một năm rồi, hình như Lăng Dung vẫn chưa dứt

tình với huynh trưởng , lúc nào cũng tránh mặt Huyền Lăng, những giúp

giáp mặt thì tìm cách không khiến chàng chú ý, sao tôi lại nhẫn tâm cố

ép muội ấy với người không thích cơ chứ?



***



Tắm rửa xong thay đổi xiêm y mới, nhìn canh giờ đã không còn sớm, dẫn Cận Tịch đi thăm Lăng Dung, bảo Lưu Chu cùng Hoán Bích dẫn theo chút

trái cây, tơ gấm rồi mang qua đó.



Lăng Dung được sắp xếp ở gần Nghi Phù Quán, đúng là một nơi yên tĩnh. Ngoài Bội Quyên và Cúc Thanh hầu hạ bên người, còn có hai cung nữ khác

mà hồi trước Mi Trang đưa đến cung là cung nữ Thúy Nhi cùng Hỉ Nhi.



Còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng người cãi lộn, là giọng nói

của Thúy Nhi : ” Một mình tiểu chủ yên phận thì thôi, tội gì làm phiền

hà người làm nô tỳ chúng ta. Nếu có thể đi theo Trầm thường ở một ngày

thôi hưởng một ngày chỗ tốt, nếu có thể đi theo Chân Tiệp dư cũng rất

tốt, không nói đến Tiệp dư là người tâm phúc Hoàng Thượng, người làm nô

tỳ chúng ta cũng được thơm lây.



Tôi vội ý bảo bọn Cận Tịch không cần đi vào, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa nghe.



Hỉ Nhi cũng nói: “Khó trách chúng ta làm nô tỳ cũng phải oán giận, đi theo tiểu chủ một ngày vinh quang cũng chưa được sống qua, trái lại bị

tội cũng không ít.”



Lăng Dung nhỏ giọng : “Hóa ra ta là vị chủ tử không tốt, vô duyên vô cớ cũng bị các người chịu thiệt thòi rồi.”



Cúc Thanh tức giận, nói “Tiểu chủ là người tốt, tự các cô ta làm ầm ỹ, c trong mắt không có tiểu chủ ngài”.



Thúy Nhi khinh thường nói: “Tiểu chủ còn chưa nói cái gì, cô cùng

nhóm người chúng chúng tôi, dựa vào cái gì mà căn cứ vào cô nói.”



Hỉ Nhi giễu cợt nói: ” Thì ra tiểu chủ còn cho rằng mình là chủ tử?

Cũng không biết một đời này có được phúc khí lên làm quý tần khiến người ta xưng một tiếng “chủ tử” hay không?”
Hoàng hậu đưa tay nâng Lăng Dung đứng dậy, cảm thán nói: “Ai cũng đều có tai họa bất ngờ, mệnh đường cũng có thời điểm không tốt. Bản cung

vốn thân là hậu cung đứng đầu các phi tần,đều là tỷ muội cùng các

ngươi hầu hạ Hoàng thượng, có thể giúp các ngươi nmột phen thì tất

nhiên phải giúp , coi như là tích đức đi.”



Bất luận sự tình thành công hay không, thân là Hoàng hậu tôn quý vô

cùng mà đichịu thay một vị thân phận hèn mọn lại là cung tần vô sủng cầu tình, đã là cho chúng ta một mặt mũi rất lớn. Huống chi Hoàng hậu khiêm tốn như thế, lại là người có địa vị cao hàng đầu mà nhân nhượng người

có địa vị thấp . Nói như thể chúng tôi là tri kỉ của coi ấy, ta cũng

không khỏi bị cảm động, cảm thấy được trong thâm cung vắng lặng này,

sóng ngầm mãnh liệt, may mắn còn có được một vị Hoàng hậu thay người

khác lo lắng như vậy, trong lòng bất giác cũng cảm thấy ấm áp.



Lăng Dung lại vừa mừng vừa lo.



Hoàng hậu vẻ mặt ôn hòa nhìn tôi lại nói: “Chân Tiệp dư gần đây hiểu

chuyện, có tài cán vốn nên cùng bản cung phân ưu, chuyện này hãy an ủi

An tuyển thị thật tốt, biết không?”



Tôi kính cẩn đáp : “Vâng”. Hành lễ với Hoàng hậu : “Ngày trước Trầm

thường tại may mắn được Hoàng hậu mở miệng cầu tình, Trầm thường tại

thoát chết.Việc này thần thiếp còn chưa tạ ơn Hoàng hậu, thật sự là sơ

suất. Hôm nay Hoàng hậu lại quan tâm như thế , nô tỳ rất cảm kích khác

nào chính mình chịu ơn, không biết như thế nào mới có thể hồi báo ân huệ của Hoàng hậu nương nương”.



Hoàng hậu mỉm cười đầy mặt: “Tiệp dư nhanh nhạy có lòng, đúng là

người thấu tình đạt lý. Hiện giờ hậu cung phong ba nổi sóng, một mình

bản cung không giải quyết hết. Nếu Tiệp dư hiểu được tâm tính bản cung,

tự nhiên sẽ vì bản cung phân ưu giải sầu”. Nói xong liếc mắt sang bên

Tiễn Thu.



Tiễn Thu đi tới chỗ ngồi bên cạnh, lấy ra một chiếc lô hương, Hoàng

hậu nhấc đỉnh chóp ra, nhìn thoáng qua lắc lắc đầu nói: “Thời tiết nóng

như này, còn đốt lư hương đầy khói này nữa, có gì tốt chứ?”



Hoàng hậu rất ít dùng hương, nhất là mùa hè, đột nhiên nhắc tới bếp

tro chắc là có thâm ý của nàng. Hiện giờ trong cung có cái gì để Hoàng

hậu phiền não tất nhiên tôi hiểu .Không khỏi cảm thán người bình thản

cũng có lúc kiềm nén không được.



Tôi đứng dậy nói: “Nếu trời nóng, tàn hương này đúng là khiến người

ta phiền loạn”. Nói xong cầm chung trà trong tay lên, đem nước trà còn

thừa chậm rãi rót vào giữa lư hương. Tôi mỉm cười nhìn Hoàng hậu, nói:

“Chúng thần thiếp ở hậu cung dựa vào ân huệ của Hoàng hậu, tài cán vì

Hoàng hậu phân ưu giải sầu là chuyện của chúng thần thiếp. Tục ngữ nói

“trí giả phí sức”, thần thiếp hèn mọn, chỉ có thể làm việc cho Hoàng

hậu”.



Khói xanh trong lư hương lượn lờ dâng lên. Hoàng hậu híp mắt lại quan sát, che miệng nhìn hai ba lũ khói như có như không nhẹ bay ra bốn phía rồi bay đi, rốt cuộc không thấy, lộ ra vừa lòng tươi cười: “Quả nhiên

muội không làm bản cung thất vọng”.



Tôi chậm rãi quỳ gối xuống: “Trăng sáng ít sao, ô thước bay về phía nam, quanh cây trong vòng 3 thước, thế nào cũng có chỗ tựa.”



Hoàng hậu sắc mặt ôn hòa như ở buổi chiều, dương quang sáng lạn:

“Thật ra trong hậu cung cho tới giờ chỉ có một thân cây, chỉ là quá

nhiều hoa khiến người mê đắm mà thôi. Chỉ cần muội nhìn rõ cái gì gọi là cây là hoa, là tốt rồi.”



Tôi cúi đầu yên lặng, đáy lòng kinh động. Nều vừa rồi còn có vài phần cảm thấy được Hoàng hậu hiền đức cùng ấm áp cảm động, giờ phút này cái

gì cũng đều không có. Bất kể cái gì gọi là ân huệ đúng là không phải

không công tặng người bao giờ, nhất định là phải trả giá..



Thời tiết thật nóng, ngực mơ hồ có mồ hôi chảy ra. Chính là hiện giờ

thế lực đơn độc, cường địch vây quanh, ngay cả có Huyền Lăng ân sủng,

cũng phải tìm cho mình một cái cây đại thụ để chắn gió. Tôi tự thẳng

lưng, vẫn duy trì nụ cười, thong dong nói: “Đa tạ Hoàng hậu chỉ điểm.

Thần thiếp xin ghi nhớ”.



Gặp Lăng Dung vẻ mặt mê man nhìn tôi cùng Hoàng hậu, không tiếng động thở dài, cùng nhau lui ra ngoài.



Đưa tiễn Lăng Dung, tôi thấp giọng nói với Cận Tịch : ” Chuyện Hoàng

hậu đi gặp Hoàng thượng để cầu xin An Tỷ Hòe , Hoa phi biết chứ ?”



Cận Tịch nói: “Lúc này chắc không ai càng quan tâm đến Hoàng hậu nương nương hơn Hoa phi đâu.”



Tôi nói: “Tai mắt cô ta rất nhanh nhẹn, động tác cũng rất nhanh. Cô cô đoán Hoa phi đang làm gì?”



“Tất nhiên là đang nghĩ cách làm ngược lại Hoàng hậu, muốn xin Hoàng thượng nghiêm khắc xử trí An Tỉ Hòe.”



Cười khẽ ra tiếng: “Thế thì phải đa tạ cô ta.”



Cận Tịch hơi nghi hoặc: “Tiểu chủ nói vậy có ý gì?”



“Đa tạ cô ta đã ra sức. Như vậy, ta bớt lo lắng hơn.”