Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 21 : Kim lũ y

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Trở lại Phù quán, Cận Tịch hỏi tôi :” Tiểu chủ có nắm chắc An tuyển thị nhất định sẽ lấy được sủng ái của Hoàng thượng không ?”



” Cô cô nói là… ?” Tôi mỉm cười nhìn cô cô :” Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thật ra cô cô là người biết rõ nhất.”



Cận Tịch nói :” Lăng dung tiểu chủ có giọng ca trầm bổng, hơn xa Diệu Âm nương tử ngày đó, lại thêm cá tính tiểu chủ ấy cẩn thận chặt chẽ,

ngoan ngoãn im lặng, nói vậy sẽ được Hoàng thượng rủ lòng thương xót.”



Tôi gật đầu :”Không sai. Hoàng hậu cao sang, Hoa phi diễm lệ, Phùng

thục nghi đoan trang, Tào tiệp dư trầm tĩnh, Tần phương nghi dịu dàng,

Hân quý tần thẳng thắn, phi tần trong hậu cung đều có sở trường riêng,

nhưng đều tiểu thư khuê các phong độ danh môn thế gia. Mà Lăng Dung

phong thái trong sáng chính là khuyết thiếu của Hoàng thượng. Lấy việc

nguyên nhân hiếm mà quý.”



“Đúng vậy.” Cận Tịch lại hỏi :”Lăng Dung tiểu chủ yên lặng đã lâu, dường như không muốn được Hoàng thượng sủng hạnh.”



“Trải qua thời gian dài đúng là như vậy. Nhưng mà từ sau khi phụ thân cô ấy An Bỉ Hòe xảy ra chuyện, cô ấy đã hiểu ở trong cung không được

Hoàng thượng sủng ái sẽ chỉ khiến người khác khinh thường gia tộc mình.

Cô ấy là hiếu nữ. Cô cô còn nhớ lúc ta tặng cô ấy tố cẩm ( gấm trắng )

không?”



“Nô tì nhớ rõ. Lăng Dung tiểu chủ cực kì vui mừng, không giống thường ngày.”



Tôi gật đầu :” Cô cô có từng nghe qua câu ‘Mặt ngọc bây giờ còn không bằng được con quạ lạnh lùng kia.Vì quạ còn được mang ánh nắng từ Chiêu

Dương về’.”



” Nô tì hiểu sơ sơ, nghe ra hình như cảnh đời có chút sầu não.”



Thở dài một hơi :” Dung mạo đẹp còn không bì kịp con quạ đen giữa bầu trời, còn có thể mang theo ánh nắng từ Chiêu Dương trở về. Lăng Dung

cũng nghĩ xót cho thân mình, tự tổn thương mình. Ta nhìn cũng không khỏi đau lòng. Chỉ có điều, cuối cùng cô ấy cũng có lòng chờ đợi ân vua. Ta

không biết cô ấy ở cạnh ta có phải là chuyện tốt hay không nữa ?”



“Tiểu chủ vốn khó quyết định có muốn giúp đỡ Lăng dung tiểu chủ hay

không, nếu Lăng Dung tiểu chủ có chút ý muốn, tiểu chủ cũng không nhất

định phiền não rồi.”



” Đối với vinh sủng phú quý chỉ cần có một tia hâm mộ và trông ngóng, bản thân sống ngày tháng giống lãnh cung sẽ không chống đỡ được lâu. Ta đặc biệt chú ý cân nhắc cô ấy, không nghĩ đến ngày này, thế nào cô ấy

cũng quyết đoán.” Dứt lời lòng oán hận, buồn bã thở dài, nói với Cận

Tịch :” Ta không phải quá đáng, biết rõ lòng cô ấy bận tâm nhưng vẫn dẫn cô ấy đi con đường này.” Trong lòng càng thêm khổ sở :” Ta dẫn cô ấy

đi… trên giường phu quân ta.”



Cận Tịch nói :” Tiểu chủ bất đắc dĩ thôi mà. Xin thứ cho nô tì nhiều

lời, bây giờ dù tiểu chủ được ân sủng, nhưng 1 là không có con nối dõi, 2 là Hoa phi trở lại ban đầu, 3 là mất đi sự nâng đỡ Mi Trang tiểu chủ,

nhìn như nở mặt nở mày, thật ra tứ cố vô thân, vinh quang này không được dài lâu.”



Tôi thở dài, khóe mắt ướt át :” Ta không biết nữa. Bây giờ Hoàng

Thượng sủng ái ta. Vì sự sủng ái này mà không biết bao nhiêu người

trong hậu cung đối với ta như hổ rình mồi, ta muốn suy nghĩ nhưng nghĩ

là thấy sợ.” Cảm xúc dần kích động :” Đúng là ta không thể không có

Hoàng Thượng sủng ái, chỉ có sủng ái của chàng mới có thể sinh tồn ở hậu cung. Không! Cận Tịch, hắn là phu quân của ta, phu quân của taaaaa.”



Cận Tịch vẻ mặt nghiêm túc nói :” Xin tiểu chủ hãy suy nghĩ kĩ. Hoàng thượng không chỉ là phu quân của mỗi người, còn là phu quân của tất cả

tiểu chủ nương nương trong hậu cung này.”



Trong lòng triền miên vô tận :” Hoàng thượng đúng là vua một nước,

tiếp đó là phu quân ta. Tốt xấu gì trong lòng ta hiểu rõ, nhưng ta không đành lòng với Lăng Dung, ta lại không muốn với Hoàng thượng. Cận Tịch , ta thật sự vô dụng.”



Cận Tịch lập tức quỳ xuống :” Tiểu thủ xin đừng tự coi nhẹ mình. Lúc

trước Hoa phi nương nương có Lệ quý tần, Tào Tiệp dư giúp đỡ, hiện giờ

chỉ còn Tào Tiệp dư bên cạnh, còn Tần Phương Nghi, Điềm quý nhân, Lưu

Lương viện , những người đó không có ý quy hàng. Mà một mình tiểu chủ

cần gấp một người trợ giúp có thể tin được. Nếu không, gia tộc tiểu chủ

sẽ đi theo vết xe đổ của phụ thân Lăng Dung tiểu chủ.” Trong mắt có chút ngấn lệ :” Ngay cả sinh mạng tiểu chủ còn không giữ được. làm sao xin

bằng hữu giúp đỡ chứ.”



Thần chí đột nhiên sáng rỏ, đôi tay đỡ Cận Tịch dậy, thành thật nói

:” Thật đa tạ cô cô. Tuy ta là tiểu chủ nhưng vẫn còn trẻ con, nhất thời thiếu kiên nhẫn. Cô cô nói đúng, thay vì đem người đến cùng ta là địch, không bằng nâng đỡ người ta có khả năng tin tưởng. Chàng là quân vương, ta nhất định cùng người khác chia sẻ. Bất luận là ai, không nên để lầm

lỡ.”



” Tiểu chủ, hôm nay nô tỳ đi quá giới hạn, có nhiều mạo phạm, mong tiểu chủ tha thứ.”



Tôi cảm thán nói :” Lưu Chu – Hoán Bích tuy do ta mang vào cung,

nhưng tính tình Lưu Chu quá lanh lợi, Hoán Bích lại cẩn thận… Chung quy

tuổi trẻ chưa hiểu chuyện. Cho nên 1 số việc ta cũng không thể nào nói

cho chúng nó biết. Người có thể quyết định cũng là cô cô.”



Trong con mắt Cận Tịch hơi hơi ngấn lệ :” Cận Tịch này nhất định đi theo làm bạn tiểu chủ người.”







Ngày thứ nhất trôi qua, ngày thứ 2 cũng vậy , đến ngày thứ 3.



Ba ngày nay, Lăng Dung chưa có tới Hoa sen quán một bước, sai người

đi ân cần hỏi thăm, cũng chỉ có Cúc Thanh qua lại :” Tiểu chủ bị cảm

nắng ạ, mấy ngày nay đều không rời giường.”



Ngẩng đầu lên nhìn trời, mây trôi lững lờ, sắc trời đen tối, chim én

bay qua mặt nước. Giống như gây trận mưa lớn. Trời nóng rất lâu, cuối

cùng cũng có một trận mưa lớn.



Tôi thản nhiên nghe xong, chỉ sai người lấy chút trái cây giải nhiệt và thuốc cho cô ấy, nửa câu cũng không nói.



**


Hoàng hậu nhẹ giọng, gọi :” Hoàng thượng.” Huyền Lăng như không nghe thấy, Hoàng hậu gọi vài câu, mới từ trong mộng tỉnh lại.



Tôi biết, Lăng Dung đã làm được. Mà còn, rất tốt nữa. Rất bất thình lình.



Hoàng hậu cười mím nói với Huyền Lăng :” An tuyển thị hát rất hay, rất tự nhiên.”



Lăng Dung nghe thấy Hoàng hậu khích lệ, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống tạ ơn. Huyền Lăng dặn bảo cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt

Lăng Dung.



Đôi con ngươi trong trẻo như nước mùa thu của Lăng Dung lộ vẻ bất an

xen lẫn xấu hổ khôn cùng. Cái loại thẹn thùng này, thật khiến người khác động lòng. Loại thiếu nữ nhu nhược thẹn thùng và bất lực này, hậu phi

bên người Huyền Lăng chưa có ai, má lúm đồng tiền đẹp xấu hổ đưa tình,

lẳng lơ động lòng người, làm cho lòng tôi có cảm giác không bình thường.



Tâm trạng Huyền Lăng rất tốt, giống như hôm nay trời quang đãng “Khen cho câu hái hoa phải hái liền tay!” Chàng lại nói tiếp :” Nàng tên gì

?”



Lăng Dung lo sợ nghi hoặc liếc nhìn tôi, tôi mỉm cười ra hiệu, cô ấy bình tĩnh một chút, giọng yếu ớt như muỗi :”An Lăng Dung .”



Hoa phi cười có chút cứng nhắc :” Trả lời Hoàng thượng phải thêm hai chữ thần thiếp mới không thất lễ.”



Lăng Dung hoảng hốt, quẫn bách cúi đầu càng thấp :”Vâng. Tạ ơn nương nương chỉ giáo.”



Hoàng hậu nhìn Hoa phi nói :” Xem ra sau này Hoa phi muội muội và An

tuyển thị thời gian gặp mặt còn dài, muội muội từ từ dạy bảo đi, sửa cần có thời gian.”



Trong mắt Hoa phi lộ tinh quang, lập tức mỉm cười lộ hàm răng trắng

tinh :” Điều đó đương nhiên. Nương nương chưởng quản hậu cung bận trăm

công nghìn việc, lẽ ra thần thiếp nên chia sẻ với người.”



Huyền Lăng chỉ mỉm cười nhìn Lăng Dung, dặn cô ấy đứng dậy, nói :” Rất tốt. Tiếng ca trong sáng, người cũng trong sáng.”



Tôi chỉ im lặng lùi hai bước, làm phi tần vẫn duy trì mỉm cười, đã không còn chuyện của tôi rồi.



Hoa phi đi theo Đế Hậu, nói chỉ nói có chút mệt mỏi, muốn đi về trước.



Huyền Lăng dặn bảo tôi nghỉ ngơi cho thật tốt, lệnh thị nữ đưa tôi về. Lăng Dung cũng muốn trở về cùng tôi.



Không rõ chúng tôi đi được bao nhiêu bước, Hoàng thượng sai, Lý Trưởng đã chạy tới mời Lăng Dung cùng đi.



Lăng Dung bất đắc dĩ liếc nhìn tôi, cuối cùng cũng vén váy chạy đến cạnh Huyền Lăng.



Tôi được Lưu Chu dìu tay đi về, Phẩm nhi và Tinh Thanh theo đuôi đằng sau. Lưu Chu hỏi tôi : ” Tiểu thư muốn trở về luôn sao?”



Tôi khẽ cắn môi dưới, chỉ đi dạo trèo qua cầu nguyệt hồ từ từ đi phía trước. Cúi đầu, thấy mép váy quét đất đẹp lạ thường, giống như chân

trời cuồn cuộn mây. Bức tranh cây hải đường trên y phục, mỗi một cánh

hoa đều đầy sức sống ví như biển kiều diễm khôn cùng. Một cây kim một

sợi chỉ, hàng ngàn sợi tơ, ít nhiều cũng dồn hết tâm huyết vào thêu để

tạo nên những cánh hoa đẹp đẽ này.



Nếu thiếu một đường chỉ thì không thể tạo thành. Tôi chợt nghĩ đến

một điều, khi dùng cây kim sắc nhọn đâm xuyên vải gấm trơn bóng mà vải

gấm có đau đớn không? Nó đau đớn lắm, có phải giờ phút này tôi có cảm

giác đó ?



Bông sen nở giữa hồ, có lẽ không phải mùa hải đường nở nữa rồi …



Cây lựu lớn trước đình khí thế đang hừng hực. Một trận gió thổi qua, thổi trúng vào hoa lựu.



Đột nhiên, trong lòng có một tia đau thương, không rõ rang lắm là cái gì. Cánh hoa lựu đỏ sẫm như máu rụng xuống trên tà áo tôi, tôi vươn tay nhẹ nhàng phất nhẹ đóa hoa rơi xuống. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn như

tuyết, mấy cánh hoa lựu dính vào tay, lại càng hồng hồng, trắng trắng,

trông rất chói mắt.



Loại đau thương này dần dần rõ rang, hoa lựu như chất lỏng dính vào bàn tay trắng nõn, trườn trò rõ rệt.



Một giọt lệ không tiếng động chảy xuống ở lòng bàn tay.



Có lẽ, đó không phải nước mắt, chắc chỉ là giọt sương sớm mùa hè ngẫu nhiên rơi xuống, cũng có lẽ trận sấm sét tôi sợ tối qua có lưu lại

những giọt mưa dưới ánh mặt trời, thấm ướt.



Tôi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng lau vết nước hai gò má, ngắt một cành hoa lựu trên tay, im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi đó.



Chú Thích :



Đỗ Thu Nương ( 杜秋娘)



( ? – ? ) – Trung Quốc



Không rõ năm sinh năm mất. Sinh ở Kim Lăng nay thuộc Trấn Giang tỉnh

Giang Tô. Thuở nhỏ nhà nghèo. Nhờ có nhan sắc và tài ca múa nên đươc

tuyển vào đội ca múa và làm thiếp cho Lý Kĩ (李錡 :740 –

807) lúc mới 15 tuổi. Lý Kĩ là dòng dõi tôn thất nhà Đường, làm tiết đọ

sứ Trấn Hải.Sau Lí Kĩ làm phản và bị giết, bà lại bị đưa vào cung làm nô dịch, nhưng cũng nhờ tài ca múa nên lại được chọn vào đội ca múa cung

đình, có dịp biểu diễn cho vua Đường Hiến Tông(778-820) xem. Nhận thấy

Đỗ Thu Nương có nhiều tài hoa (ca múa giỏi, làm thơ hay), nhà vua rất

sủng ái . Không bao lâu, bà được vua cho cải danh là Thu Phi (秋妃). Sống ở trong cung , bà được các đại thần rất kính nể..Thời Đường Mục Tông (Lý

Hằng : 821 – 826), bà được làm cung trung giáo tập và vừa làm bảo mẫu để dạy học cho hoàng tử Lý Thấu (con của Đường Mục Tông). Sau Lý Thấu bị

hại, bà thôi ở cung trở về quê quán cho đến khi mất.



Về thơ bà nổi tiếng nhất là bài Kim lũ y