Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 24 : Đoan phi nguyệt tân

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Mới tạ ơn xong, phía sau đã có giọng nói yếu ớt của nữ tử truyền tới: “Tối đó, Chân tiệp dư ở chỗ bản cung.”



Tôi nghe vậy liền cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy Đoan

phi đang được hai thị nữ đỡ hai bên bước đến Thận Đức đường.



Tôi cảm giác như mình đang mê sảng, vì mọi việc xảy ra quá nhanh.



Thấy Đoan phi từ từ tiến vào và run rẩy hành lễ, Huyền Lăng liền nói: “Không phải trẫm đã nói với nàng rằng nàng không phải hành lễ sao?” Rồi lại

ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng lại ra ngoài vậy? Chẳng phải thái y đã dặn

nàng thời tiết nóng nực không nên ra ngoài?” Khi nói chuyện đã có cung

nữ mang ghế dựa bằng gỗ hoa lê lớn đến mời cô ấy ngồi xuống.



Đoan phi đáp: “Thần thiếp mới đến không lâu, lại thấy trong này hình như có đại sự nên nhất thời chưa dám vào.”



Hoàng hậu thổn thức nói: “Đoan phi, đã nhiều ngày nay không gặp muội muội.”



Đoan phi ngồi dưới trướng đế hậu, hạ thấp người kính cẩn nghe theo nói:“Đáng lý ra mấy ngày gần đây thần thiếp muốn thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu, nhưng thân thể vẫn bị bệnh, thật sự cảm thấy hổ thẹn. Sáng sớm hôm nay chợt nghe thấy Ôn Nghi công chúa không khoẻ, thần thiếp không yên

lòng nên vội vã đến xem.” Rồi cô ấy mỉm cười với Huyền Lăng: “May mắn là thần thiếp đến đây, nếu không chỉ sợ tại Thận Đức đường này sẽ có người phải xướng bài ‘Đậu Nga oan’.”



Huyền Lăng hỏi: “Đoan phi vừa nói đêm nọ ở cùng Chân tiệp dư là thật sao?”



Đoan phi thản nhiên mỉm cười, nói với giọng rất êm tai: “Tối hôm đó, thần

thiếp thấy tiệp dư một mình ra khỏi Phù Lệ điện từ đằng xa, bộ dáng hơi

say nên nhất thời lo lắng liền cùng thị nữ đến xem. Thần thiếp gặp tiệp

dư ở cây cầu bên cạnh hồ Phiên Nguyệt, sau đó cùng đến Vũ Hoa các của

thần thiếp, cùng nhau trò chuyện hàn huyên một hồi lâu.” Nụ cười của cô

ấy tái nhợt như mây bay, quay đầu gọi thị nữ bên cạnh: “Như Ý.”



Cung nữ có tên Như Ý quỳ xuống nói: “Dạ. Đêm đó nương nương cùng tiểu chủ ở

Vũ Hoa các bàn luận kinh phật, rất là hợp ý cho đến khi tiểu chủ nói

rằng không còn sớm nữa mới vội vàng trở về Phù Lệ điện.”



Hoàng hậu lại cười nói: “Nói như vậy thì chuyện của Ôn Nghi công chúa không liên quan đến Chân tiệp dư rồi.”



Hoa phi thản nhiên nhìn về phía Đoan phi nói: “Đoan phi tỷ tỷ đến thật đúng lúc, như cơn mưa cứu nạn vậy.” Nói đoạn cô ta cười như không cười, hai

hàng lông mày cau lại: “Nghe nói tỷ tỷ vẫn không khoẻ nên dưỡng bệnh ở

trong cung, sao đêm đó lại cao hứng như vậy, không để ý tới lời thái y

dặn mà lại ra ngoài?”



Đoan phi hơi đỏ mặt, không nhanh không chậm đáp: “Người có bệnh lâu ngày

đúng ra là không nên ra ngoài, nhưng ở trong cung mãi cũng phiền muộn

không chịu nổi. Đêm đó, nghe nói trong cung có yến hội, nghĩ rằng sẽ

không quấy nhiễu người khác, nên mới dẫn theo cung nữ ra ngoài giải

sầu.” Nói xong, cô ấy cười ôn hòa, yếu ớt nhìn tôi và tiếp lời: “Không

ngờ bản cung và Chân tiệp dư lại có duyên như vậy.”



Có không lanh lợi tới đâu cũng biết là Đoan phi đang giúp tôi, nhưng điều

khiến tôi không hiểu là cô ấy vì sao cô ấy lại đột ngột giúp tôi như

vậy. Nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều, lập tức mỉm cười nói: “Vâng. Muội

muội cũng cảm thấy như vậy.”



“Ủa?” Hai mắt Hoa phi híp lại, đôi lông mi dài tạo thành đường cong trên

gương mặt, nơi đeo kim châu trên lông mi tựa hồ không chịu nổi gánh nặng lóe ra hào quang khiến cho người khác thấy chói mắt, xa hoa dị thường.

Cô ta nói: “Vậy bản cung có nghi hoặc hỏi, sao lúc nãy tiệp dư không nói ra việc gặp Đoan phi giữa đường để chứng minh rõ rằng mình không có

tội?”



Đoan phi đang muốn đáp lại đột nhiên ho khan không ngừng lại liên tục thở dốc, gương mặt đỏ bừng quay về phía tôi.


trời đều hưởng thụ hương khói, đâu có rảnh quan tâm thế nhân khó khăn.

Huống chi nếu tiểu quỷ khó xử, chỉ sợ thần phật cũng không giữ được

người.”



Tôi âm thầm líu lưỡi, không nghĩ Đoan phi nhìn mặt có vẻ nhu nhược nhưng

tính tình lại kiên cường như thế, không khỏi sinh hảo cảm với cô ấy.



Cô ấy tiếp tục nói: “Đứa nhỏ này của Tào Cầm Mặc vốn dĩ không sinh được,

nàng ta hoài thai không đúng thời điểm. Có sinh thì sẽ sinh non, vị trí

của thai khí lại không xuôi, gần như nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên

hoàng thượng đặc biệt yêu thương đứa nhỏ này.” Cô ấy thở dài: “Những đứa trẻ trong cung nhìn đều tôn quý, kỳ thật phải chịu nhiều nguy hiểm bất

trắc hơn những đứa trẻ bên ngoài.”



Tôi biết Đoan phi đã nhiều năm mà không có con nên đối với vấn đề sinh con

cho nối dõi hoàng thượng thì đặc biệt mẫn cảm, an ủi khuyên giải: “Nương nương hiền lương thục đức, ngày thường phải nên an dưỡng nhiều hơn, đến khi ngọc thể khoẻ mạnh thì sinh hạ hoàng tử cùng công chúa cho hoàng

thượng.”



Đoan phi chua sót cười: “Tiệp dư nói lời tốt lành như vậy. Chỉ sợ bản cung không có phúc khí này.”



Tôi nghe cô ấy nói thì thương cảm, bất giác cực khác, nói: “Nương nương

đang đến tuổi rực rỡ, tội gì lại phải nói lời không vui như vậy.”



Cô ấy ngửa đầu nhìn trời, buồn bã nói: “Nếu như đạt được ước nguyện này,

ta tình nguyện giảm thọ mười năm.” Dứt lời quay đầu thống khổ, dung sắc

trắng bệch như tờ giấy ở dưới ánh mặt trời sáng ngời: “Chỉ sợ cho dù bản cung có giảm thọ nửa đời cũng không có thể được điều mong muốn .”



Có lẽ cô ấy có bệnh kín nên không thích hợp mang thai, khiến tôi không khỏi âm thầm vì cô ấy tiếc hận.



Cô ấy không nói tiếp, hướng tôi nói: “Việc này là nhằm vào tiệp dư, tiệp

dư phải cẩn thận. Bản cung chỉ che chở cho tiệp dư được một lần chứ

không phải lúc nào cũng che chở được.”



Tôi nói: “Vâng. Tạ nương nương lo lắng chu toàn, thần thiếp có rảnh sẽ lại đây bái phỏng nương nương.”



Cô ấy lắc đầu, nói là thân thể không khoẻ, giọng nói càng thêm mỏng manh:

“Không cần. Thân tàn mang bệnh không tiện gặp người khác. Huống chi…” Cô ấy uyển chuyển liếc mắt nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “… bản cung

cùng tiệp dư không gặp mới có lợi.”



Mặc dù tôi không hiểu ý cô ấy lắm nhưng mà thấy Đoan phi làm người xử sự có thâm ý khác, cũng xuất kỳ bất ý đành vuốt cằm nói: “Được.”



Khi nói chuyện, Đoan phi càng ngày càng thở dồn dập. Cung nữ bên cạnh cô ấy bước lên phía trước lấy ra cái bình sứ để cô ấy nuốt vào hai viên thuốc đen như mực, đoạn cười nói với tôi: “Hồi bẩm tiệp dư tiểu chủ, sắp tới

giờ nương nương phải uống thuốc rồi.”



Tôi nửa quỳ, thưa: “Thần thiếp không quấy rầy nữa. Cung tiễn nương nương.”



Cô ấy miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, giãy dụa bám lấy tiểu cung nữ để lên kiệu rồi rời khỏi đây.



—————————————-



Chú thích:



[1] vĩ sinh giữ lời: Vĩ sinh là coi trọng tín nghĩa điển phạm,“Vĩ sinh cùng nữ tử mong đạt được kiều hạ. Nữ tử không đến, thủy tới không đi. Vĩ

sinh giữ lời mà tử.”–[ sử ký? Tô tần liệt truyện ]



[2] xuất từ [ nửa đêm ca ]. Toàn văn như sau: Nông chỉ sao Bắc cực tinh,

ngàn năm vô dời đi. Hoan đi ban ngày tâm, nhắm hướng đông mộ còn tây.

Hình dung nam tử thay lòng đổi dạ.