Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 210 : Sân vắng hoa quế rơi
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Tiểu Duẫn Tử thấy tôi dễ dàng tha cho Hoán Bích thì cảm thấy khó
hiểu, ngay cả Cận Tịch cũng đoán già đoán non. Nhưng Hoán Bích hiện nay
càng thêm chăm chỉ, hầu hạ cẩn thận nên bọn họ cũng không thể nói thêm
gì.
Rốt cục cũng có một ngày, Cận Tịch thừa dịp không người ở bên cạnh tôi,
hỏi dò: “Tiểu chủ hình như không tính trừng phạt Hoán Bích cô nương.” Cô chần chờ một lát mới nói tiếp: “Chỉ sợ nàng ta còn ở bên tiểu chủ, sau
còn sẽ mang hoạ.”
Lúc đó vừa đến mùa thu, trong đình viện có nhiều loại hoa đã rụng. Lá
cây xanh biếc kia dĩ nhiên đều bị gió thổi lên khiến cho héo tàn, còn
núi xanh kia đều phủ một lớp sương khói. Năm trước, hoàng hậu vì chúc
mừng tôi tiến cung mà đưa đến một loại hoa quế thơm phức khiến toàn bộ
Đường Lê cung đều có mùi hương say lòng người như vậy. Tôi nằm nghiêng ở hành lang trước tẩm điện, trên người mặc quần áo hồng kèm theo áo
choàng bằng gấm, xa xa nhìn Lưu Chu và Hoán Bích cùng cung nữ ở trong
đình viện đem theo mứt hoa quả được yêm trái từ hải đường.
Tôi cúi đầu uống rượu hoa quế, từ từ nói: “Nếu muốn bỏ cô ấy thì đã mượn tay Hoa phi để thực hiện rồi. Nhưng vì cô đã ở bên ta từ nhỏ đến lớn
nên chung quy cũng có tình cảm.” Thấy Cận Tịch chỉ yên lặng, tôi lại nói thêm: “Cô ấy biết nhiều chuyện của ta, nếu đuổi cùng giết tận sẽ chỉ
khiến cô ấy quay lại hại ta. Nay ta để cho cô ấy đường lui để canh giữ
được cô ấy.”
Cận Tịch nói: “Tiểu chủ nắm chắc hành động, nô tỳ cũng an tâm.”
Tôi nhợt nhạt mỉm cười: “Quả thật ta cũng không thể độ lượng với cô ấy
mãi. Cô ấy nghĩ ngày đó bị ta vạch trần là vì mật hợp hương chứ không
biết được rằng ta đã sớm sai người chú ý hành tung của cô ấy. Hiện nay
Tiểu Duẫn Tử cũng phụng mệnh âm thầm chú ý cô ấy, nếu cô ấy lại không
trung thực, thì cũng sẽ không thể trách ta vô tình.”
Cận Tịch mỉm cười không tiếng động: “Trong lòng nô tỳ vẫn cứ nghĩ rằng
tiểu chủ quá mức nhân thiện sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng, nay xem ra nô tỳ đã lo lắng quá rồi.”
Tôi mỉm cười nhìn cô: “Cận Tịch. Nếu luận thoả đáng, cô cô là người
trung thành nhất bên cạnh ta. Song, ta luôn luôn nghĩ rằng cô cô cùng
lắm mới hầu hạ ta hơn một năm, vì sao cô cô lại một mực trung thành với ta như vậy?”
Cận Tịch cũng mỉm cười, ánh mắt thản nhiên: “Tiểu chủ tin tưởng người khác như thế nào, nô tỳ tin tưởng vậy.”
Tôi bật cười: “Đây cũng có thể xem là một lý do tốt.” Tôi ngoái đầu nhìn lại cô: “Mỗi người đều có lý do cho điều mình làm, mặc kệ là lý do gì,
lòng cô cô trung thành là tốt rồi.”
Tôi khẽ hắt xì một cái, từ lúc Hoa phi bị Huyền Lăng răn dạy, Phùng thục nghi dần dần giao hảo với tôi, phía sau lại có hoàng hậu chống đỡ, địa
vị của tôi và của Lăng Dung dần dần ổn định. Nhưng Hoa phi ở trong cung
lâu năm, thế lực cũng nhờ có gia tộc chống lưng mà lại càng không thể
khinh thường. Trong cung nhất thời chia thành hai thế lực. Hậu cung thế
lực ngang nhau, duy trì mặt ngoài bình tĩnh cùng yên ổn.
Nhưng chuyện của Mi Trang vẫn chưa tìm ra chứng cớ, không thể tìm thấy
Lưu Bổn, Mi Trang cũng không thể được tự do. Cũng may còn có tôi cùng
Phùng thục nghi cực lực bảo hộ, Phương Nhược cũng âm thầm chu toàn nên
tình trạng cũng không phải là rất khổ.
Gió thu chợt kéo đến, quần áo mỏng manh không thể ngăn được cảm giác
lạnh. Chính là cảm giác lạnh kia cũng không thể khiến người cảm thấy
lạnh, mà là một dạng thản nhiên an hòa thư sướng. Hoa quế trong veo
thoảng hương thơm phức, không tiếng động, lượn lờ nhiêu nhiễu quanh quẩn chóp mũi thái dương khiến người ta mê say. Vui mừng ngủ ở dưới cửa sổ,
mây đen tản ra tứ phía, hoa quế thơm ngọt cứ như vậy nhẹ nhàng dừng lại
trước mũi.
Mới ngủ được một lát, nội vụ phủ tổng quản Khương Trung Mẫn đã tự
mình tới đây thỉnh an. Sau khi Hoàng Quy Toàn bị trừng phạt, Khương
Trung Mẫn là người kế nhiệm, một tay chuẩn bị nội vụ quý phủ hạ, chắc là biết nắm rõ thời cơ, đối với Đường Lê cung càng ân cần cẩn thận, hòng
muốn tôi đề bạt hắn.
Lần này hắn đến, so với trước đây càng thêm hưng phấn, cẩn thận bê một
bộ khay đi lên, mặt trên được đặt lên một tấm vải gấm đỏ thẫm. Tôi không khỏi cười: “Đồ gì mà phải bưng cẩn thận như vậy?”
Hắn hi hí mắt cười: “Hoàng thượng cố ý ban cho tiểu chủ, tiểu chủ thấy là biết liền.”
Trên cột khay trụ bằng vàng là một đôi cung hài cẩm tú sáng lạn, quý
giá. Dù Cận Tịch có kiến thức rộng rãi cũng không khỏi ngây dại.
Huyền Lăng nói: “Không sai, lúc Chân tỷ tỷ của nàng tiến cung cũng mới mười lăm thôi.”
Tôi nói: “Đừng chỉ lo nói chuyện, Thuần nhi phủi hết tuyết trên người đi mau, không lại bị phong hàn, phải uống thuốc thì đừng khóc.” Nói xong
Cận Tịch đã định tới gần Thuần nhi để cởi xuống áo choàng gấm tương mao
đỏ thẫm. Chỉ thấy vóc dáng nho nhỏ của muội ấy, son hồng ấm áo dáng
người thật đẹp, trên y phục là bảo tướng hoa văn từ kim tông, minh lục,
dây lưng màu xanh ngọc. Cả người muội ấy toát ra không khí vui mừng,
khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, có vẻ thập phần xinh đẹp.
Muội ấy cũng không sợ Huyền Lăng, một mặt vui đùa, Huyền Lăng cũng vui
theo sự ngây thơ của muội ấy. Dù chưa lâm hạnh cho Huyền Lăng, nhưng
cũng đã sắp rồi.
Thuần nhi cười, trên vành tai đeo hoa tai bằng phỉ thuý ngọc thạch xanh
như nước: “Hình như tỷ tỷ có cái bình sứ trắng phải không, dùng để cắm
hoa mai là tốt nhất.” Vừa nói một bên cười hì hì đi lấy cái bình đến cắm hoa mai.
Thuần nhi chiết hoa mai hay tập hợp lại thành một bó, hoặc hoa nở hai ba cánh hoa, cành mạnh mẽ hữu lực, cô tước như bút, hoa phun son, hương
khi lan huệ, thực tại mỹ quan. Ba người đang xem xét bình luận trong
chốc lát, Thuần nhi dựa vào chậu than cạnh cái ghế con, trước mặt được
bày ra các món điểm tâm, vẻ mặt muội ấy vui mừng, chậm rãi lấy món yêu
thích đến ăn.
Tôi cùng Huyền Lăng đã dùng điểm tâm, giờ đứng ở bên cạnh chàng để mài
mực. Trong cung ấm áp, chàng chỉ mặc xiêm y bình thường giống như công
tử phú quý bình thường nhà người ta, chỉ có thắt lưng là từ gấm bạch
ngọc minh hoàng, hiện ra bản sắc thiên gia. Tôi cũng cho rằng, tiểu áo
trân châu hồng nhạt tố nhung thêu hoa rất mong manh, tà vãn một chi vàng ròng biển sai, không còn châu sức, cao vút lập bên cạnh chàng, vì chàng đem bút lông ở ô mặc trung trám no đủ mượt mà. Tay Huyền Lăng cầm bút,
mới viết hai ba chữ, ngẩng đầu thấy trên mu bàn tay tôi có dính chút
mực, tùy tay cầm lấy án thượng tố quyên lau cho tôi. Tự nhiên như vậy ,
nhưng lại như là bình thường.
Tôi chỉ bộ dạng phục tùng uyển chuyển cười, cũng không nói lời nào.
Thuần nhi trong miệng đang nuốt nửa khối đường chưng tô lạc, nửa khối
khác nắm trong tay cũng đã quên ăn, si ngốc nhìn thần thái của tôi với
của Huyền Lăng, sau một lúc lâu nở nụ cười, vỗ tay nói: “Thần thiếp nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao mỗi lần nhìn thấy hoàng thượng với tỷ tỷ bên
nhau lại thấy quen thuộc như vậy. Hoá ra là ở nhà tỷ tỷ của thần thiếp
cùng tỷ phu cũng giống như thế, một người mài mực, một người viết chữ,
cũng nửa ngày lẳng lặng không nói lời nào, khiến thần thiếp xem mà buồn
chán…”
Nghe muội ấy nói không ngừng, tôi ngượng ngùng, ngắt lời: “Thì ra vì
muội là buồn chán, khiến ta cùng hoàng thượng đều không để ý tới muội.
Được rồi, chờ ta mài mực xong sẽ nói chuyện với muội.”
Thuần nhi ngẩng đầu lên, đâu có chịu theo ý tôi, vẫn còn muốn nói tiếp
thì tôi đã đi trà cho muội ấy: “Ăn nhiều điểm tâm như vậy rồi, uống
miếng nước cho xuôi đi.”
Bên kia, Huyền Lăng đã lại mở miệng: “Huyên Huyên, nàng thật là… sao
không cho Thuần nhi nói hết câu.” Nói xong, mặt mày chàng mỉm cười nhìn
Thuần nhi nói: “Nàng nói tiếp đi.”
Tôi dậm chân một cái, xấu hổ đến nỗi không thèm để ý đến chàng. Thuần
nhi được Huyền Lăng cổ vũ, càng hưng phấn nói tiếp: “Tỷ tỷ của thần
thiếp cùng tỷ phu mặc dù ít chuyện trò nhưng tình cảm thì rất tốt. Mẫu
thân của thần thiếp nói đây là… Đây là…” Muội ấy cố gắng nhớ lại, nghẹn
đỏ cả mặt, rốt cục cũng nghĩ ra, hưng phấn nói: “Mẫu thân của thần thiếp nói cái này gọi là ‘thú vui khuê phòng’.”
Tôi vừa nghe vừa thẹn, quay đầu nói: “Thuần nhi tuổi còn nhỏ, cũng không biết nghe được những lời xằng bậy đó ở đâu, ngồi nói lảm nhảm.” Tôi oán trách nói: “Hoàng Thượng, người còn cưng chiều muội ấy như vậy là dung
túng muội ấy.”
Thuần nhi không khỏi ủy khuất, quyết liệt nói: “Sao lại bảo muội nói
bậy, rõ ràng là mẫu thân muội nói nha. Hoàng Thượng, người cho rằng thần thiếp nói bậy sao?”
Huyền Lăng cười, liên tục nói: “Đương nhiên không phải. Sao nàng lại nói bậy được, nói đúng là đằng khác.” Nói xong đến nắm tay của tôi:“Trẫm
cùng tiệp dư là như thế.”
Tay chàng cực ấm, giữ chặt lấy tay của tôi. Tôi mỉm cười, nội tâm bình thản vui vẻ.