Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 15 : Kế tránh địch

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Trở lại Oánh Tâm đường đã là màn đêm buông xuống , nhóm Cận Tịch

không thấy tôi trở về , trong lòng nóng như lửa đốt , sợ tôi gặp phải

chuyện gì. Thấy tôi về mới thở dài nhẹ nhõm , nói là Hoàng hậu truyền ý

chỉ , bắt đầu từ đêm mai các tấn cung tần bắt đầu thị tẩm , dặn riêng

tôi phải chuẩn bị kĩ. Tôi nghe xong buồn bực . Bữa tối chán ngẩm không

muốn ăn gì , chỉ uống vài ngụm canh rồi tới tiền định viện giải sầu.



Chậu hoa quế trong đình viện rất xanh tươi , mùi hương ngào ngạt.

Tôi không còn tâm trạng nào ngắm hoa , nhìn mái đình ngoài cửa cung nối

liền nhau , tâm sự nặng nề.



Thái độ Hoa phi đối với tôi và Mi Trang có phần hơi mờ ám , hình như

muốn chúng tôi làm chân tay cho ả , cho nên ở trước mặt mọi người ở

Chiêu Dương điện cố tình chèn ép chúng tôi , ở Lâm Uyển Trung nghiêm trị Hạ tài nhân cho tôi hả giận. Cô ta thật gian xảo , rõ ràng Hạ tài nhân

nói là răn dạy Lăng Dung mới ra tay , Hoa phi lại đem trách phạt của cô

ấy là lý do nói thàn Hạ tài nhân đắc tội tôi. Nhưng điều duy nhất tôi

biết được , tôi đã gây thù hằn không ít người. Từ thái độ Hạ tài nhân

nhìn ra mọi người ghen tị và bất mãn tôi. Chỉ là Hạ tài nhân tự cao nên

mới hành động lỗ mãng như vậy. Nếu ngày mai một người được thị tẩm ,

Hoàng thượng sủng ái đến nỗi liên tiếp có người ở sau lưng hãm hại ,

đúng là khó phòng bị , chỉ sợ kết cục của tôi so với Hạ thị còn thê thảm hơn !



Vừa nghĩ tới đây , lòng tôi sợ hãi. Tuy Hoa phi hơi mập mờ , nhưng

trước mắt tạm thời xem thế nào , xem cô ta đối với tôi kiểu gì. Ngộ nhỡ

tôi là cái gai trong mắt ả thì phải làm sao? Trong hậu cung này có 2

phe phái . Cha mẹ muốn tôi giữ lấy thân , nếu tôi bị tội , ngay cả Chân

thị cũng bị chịu liên luỵ !



Tôi nhìn cánh quế rơi rụng đầy đất , trong lòng có chút tính toán !



Ban đêm gió thổi trên người không khỏi lạnh , chợt thấy trong người

ấm áp . Hoán Bích ở phía sau tôi quan tâm : “ Hôm nay gió lớn , tiểu thư cẩn thận cảm lạnh.” Tôi cười mệt mỏi : “ Ta thấy mình có chút khó chịu , bảo Tiểu Quẫn tử mời thái y đến. Nhớ kỹ , chỉ cần Ôn Thực Sơ đại nhân.” Hoán Bích cuống quít kêu Lưu Chu ra dìu tôi vào , lại dặn Tiểu Duẫn Tử

lậo tức đi mời Ôn đại nhân tới.



Ôn đại nhân đến rất nhanh . Bên cạnh tôi chỉ có Lưu Chu và Hoán Bích ở lại , còn những người khác ra ngoài canh cửa. Ôn Thực Sơ bắt mạch , lại nhìn nhìn sắc mặt tôi , trong mắt hiện lên tia nghi hoặc : “ Không biết bệnh tiểu chủ nguyên nhân do đâu?”



Tôi thản nhiên mà nói: ” Ngày trước muội bị chút kinh hách, buổi

chiều lại nhiễm lạnh.”Tôi liếc hắn một cái, hắn lập tức rũ xuống mí mắt không dám nhìn tôi. Tôi từ từ mà nói: “Ngày đó tại đại sảnh Tuyết Hiên , đại nhân từng nói qua cả đời sẽ đối tốt với Chân Huyên , không biết

nay còn giữ lời không ?”



Cơ mặt Ôn Thực Sơ co giật , hiển nhiên không nghĩ tôi lại hỏi câu như vậy , lập tức quỳ xuống nói : “ Vi thần không hiểu ý tiểu chủ. Người

cũng biết từ trước tới nay thần luôn giữ lời hứa , huống hồ …” Giọng nói của hắn trầm xuống , vô cùng thành khẩn : “ Bất luận tiểu chủ ở chỗ nào , tâm ý vi thần quyết không thay đổi.”



Lòng tôi nhất thời khoan khoái , Ôn Thực Sơ quả nhiên là người có lập trường , tôi không nhìn nhầm. Đưa tay ý bảo hắn đứng lên : : Trong cung không có người nào tốt , huynh còn giữ lời hứa với muội là tốt rồi.”

Giọng tôi ôn hoà hơn : “ Hiện giờ muội có chuyện muốn nhờ , không biết

huynh có vui lòng giúp được không?”



Hắn nói : “ Tiểu chủ cứ sai bảo.”



Mặt tôi không chút thay đổi nhìn ngọn đèn dầu đang sáng , thấp giọng nói : “ Muội không muốn thị tẩm.”



Hắn cả kinh giây lát , thần sắc khôi phục lại bình thường , nói : “

Tiểu chủ cứ nghỉ ngơi , thần sẽ kê đơn thuốc dặn người nấu thuốc ngay.”



Tôi dặn Lưu Chu : “ Đưa đại nhân.” Rồi bảo Hoán Bích lấy ra 1 thỏi

vàng đưa cho Ôn Thực Sơ , hắn từ chối , tôi nhỏ giọng nói : “ Đây là

chút tâm ý của muội , hơn nữa tay không đi ra ngoài cũng nhục nhã.” Lúc

này hắn mới nhận.



Hoán Bích giúp tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Ôn Thực Sơ bốc thuốc cho tôi khá nhanh , Tiểu Ấn Tử nấu thuốc an thần để tôi ngủ ngon. Ngày hôm sau

bệnh bắt đầu tái phát . Ôn Thực Sơn bẩm báo lên trên:Hoàn quý phi tim

đập nhanh ,bị chứng phong hàn ,cần tĩnh dưỡng. Hoàng hậu phái người đến


Mi Trang ngạc nhiên nói : “ Vừa rồi lúc đi vào thấy người hầu ít đi , ra cửa đều Tiểu Duẫn Tử đón , Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đâu?”



Lăng Dung xen vào : “ Còn 2 cung nữ vẩy nước quét nhà đâu?”



Tôi ảm đạm cười : “ Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử bị Lệ quý tần chỉ tên phải đi . Nhưng người khác muội đuổi đi rồi.”



Mi Trang tỷ kinh ngạc : “ Khang Lộc Hải và Yiểu Ấn Tử là người của

muội , Lệ quý tần sao có thể nói đi là đi được ? 2 tên súc sinh đó cũng chịu đi?” Lại hỏi : “ Tại sao lại đuổi 2 cung nữ đó ?”



“Tâm không ở trong này , muốn giương cánh bay cao . Giữ người như vậy sớm muộn cũng là mối hoạ . Không bằng để họ đi sớm.”



Mi Trang trầm ngầm : “ Ý của muội là …”



Tôi nói : “ Không cần nhiều người hầu .Chỉ cần người trung thành là

được rồi , nếu đám nô tài nào bị người khác mua chuộc. Chúng ta cũng khó lòng phòng bị.”



Mi Trang gật đầu : “ Cũng là muội cẩn thận ! Tỷ chưa đề phòng chuyện

này , xem ra trở về phải lưu tâm với đám người hầu vậy , Lăng Dung thế

nhé.”



Lăng Dung thấp giọng nói “ Vâng” cẩn thận nhìn tôi , thở dài một

tiếng :” Tỷ tỷ bị bệnh còn quan tâm chuyện này , khó trách bệnh lâu ngày không khỏi .”



MI Trang cũng có chút ưu sầu : “ Theo lẽ thường , y thuật Ôn thái y giỏi lắm , sao bệnh của muội không có tiến triển gì?”



Tôi ản ủi tỷ ấy : “ Bệnh tới bất ngờ , gần đây thời tiết lạnh hơn càng lâu khỏi. Nhưng mà tốt hơn vài ngày trước nhiều rồi.”



Tôi lại hỏi : “ Hoa phi đối xử với 2 ng thế nào?”



Mi Trang nhìn Lăng Dung một cái : “ Vẫn thế , không có trở ngại gì.”



Tôi nhẹ nhàng nói : “ Muội biết tỷ luôn cẩn thận , Lăng Dung trầm tính. Chuyện nào nên nhịn hãy nhịn .”



Mi Trang hiểu ý , lại hỏi tôi : “ Lần trước đưa nhân sâm tới , muội ăn thấy khá hơn chưa?”



Tôi cười : “ Làm phiền tỷ quá , muội đỡ hơn rồi.”



Ngồi một lát , nhìn sắc trời cũng tối , Mi Trang đứng dậy cáo từ : “

Nói nửa ngày rồi , muội cũng mệt. Không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa ,

chúng ta đi trước.”



Tôi mỉm cười lệnh Lưu Chu tiễn 2 người đi ra ngoài . Hoán Bích bưng

thuốc vào , thoáng chần chờ : “ Tiểu thư , thuốc này còn uống sao?|



Tôi nói : “ Uống chứ. Vì cái gì mà không uống?|”



Trên mặt nó lộ vẻ khó khăn : “ Thuốc này uống nhiều sẽ không hại thân thể chứ?”



Tôi mỉm cười : “ Không sao. Thuốc của huynh ấy chỉ khiến thân thể mệt mỏi thôi. Hơn nữa ta cũng cách thời gian mới uống một lần , không có

trở ngại gì.” Tôi nhìn nó một cái: “ Trừ muội và Lưu Chu ra , không ai

phát hiện chứ ?”



Hoán Bích gật đầu , nói : “ Ôn đại nhân cao minh , không ai phát hiện . Nhưng sao ngay cả Huệ tần và An tuyển thị cũng lừa gạt?”



Tôi thấp giọng nói : “ Bởi vì ta và 2 người đó là tỷ muội nên mới

giấu. Bất cứ chuyện gì đều có ngộ nhỡ , đến khi bị lộ cũng không liên

luỵ đến hai người. Càng ít người biết càng tốt , chuyện này không có lợi cho mọi người .”



Trong bát thuốc có nước đen đặc , toả ra mùi ngọt ngào. Tôi ngửa đầu lên uống.