Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Chương 1 : Vân ý xuân thâm

Ngày đăng: 03:56 22/04/20


Ngày tôi tiến cung , là một ngày nắng

ráo. 20 tháng 8 năm xx âm lịch , ngày hoàng đạo. Ở trong trên đỉnh Tử

Cấm Thành có thể thấy chuyện tốt vô cùng , bầu trời trong xanh không có

lấy 1 đám mây , thỉnh thoảng có chim nhạn kéo đàn cả lũ mà bay qua .

Chim hồng bay cao, nghe nói đây là một điềm báo tốt.



Hàng chục chiếc xe ngựa chuyên đưa tú

nữ đến . Mi người đều lặng ngắt như tờ , im lặng lạ thường . Tôi cùng

các tú nữ khác đứng chung một chỗ , một đám người đông nghìn nghịt , mặt hoa da phấn , son phấn xông nức mũi . Rất ít người nói chuyện với nhau , họ chỉ chuyên tâm vào bản thân xem xiêm y , son phấn đã ổn chưa hoặc

tò mò nhìn trộm quan sát tú nữ bên cạnh .



Việc chọn tú là vận mệnh nữ nhi của

từng quan gia , 3 năm 1 lần tuyển chọn , trải qua kì kiểm tra khắt khe , vị nữ tử chưa lập gia đình tài mạo song toàn được chọn vào cung , vinh

hoa phú quý.



Lần tuyển chọn lần này đối với tôi

không có ý nghĩa lắm . Phụ thân từng nói , nữ nhi của chúng ta được

nuông chiều , sao chịu được trói buộc cung đình . Thôi thôi , gả cho 1

bị lang quân tốt là tốt rồi.



Mẹ nói nữ nhi của ta dung mạo gia thế

như vậy , lại có học thức , nhất định phải một lang quân tốt nhất cho

ta. Tôi cũng vẫn nghĩ như vậy , Chân Huyên tôi nhất định phải gả cho nam nhi tốt nhất thế gian này , cùng hắn kết thành phu phụ sống hạnh phúc

trọn đời, Tôi không thể dễ dàng tìm người không xứng với bản thân được.



Mà Hoàng đế cầm giữ thiên hạ , lại chưa chắc là nam nhi tốt nhất . Ít nhất, hắn không thể chuyên tâm đối xử tốt với mình tôi.



Cho nên , tôi cũng không tỉ mỉ về cách

ăn mặc. Thoa phấn mỏng trên mặt , chọn y phục màu xanh nhạt hợp với

trang phục trong cung , không ngờ phép tắc cắt bỏ , xiêm y rất bình

thường khiến cho dung mạo kém đi vài phần . Trên đầu là cây trâm bạch

phù dung , ngoài trâm đó , còn có một cây trâm ngọc bích tinh xảo , có

vài phần khoe khoang thân phận nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang . Như thế

chẳng tốn nhiều công sức , tôi chỉ chờ Hoàng Thượng “úp thẻ” , là tôi

trượt tuyển .



Địa điểm xem tú nữ ở Tử Cấm Thành là

trong chính điện Trường Xuân Cung . Tú nữ chia làm 6 người 1 tổ , từ từ

được thái giám dẫn đi ra mắt Hoàng Thượng , nhóm còn lại thì ở lại trong Trường Xuân cung chờ đợi. Việc ra mắt rất đơn giản , dập đầu phía Hoàng thượng – Hoàng hậu , sau đó đứng lên chờ đợi phân phó , Hoàng Thượng

hoặc người nào đó nói mấy câu hoặc hỏi gì đó , chỉ việc dạ vâng . Sau đó Hoàng Thượng quyết định “úp thẻ” hay “ Giữ lại.”



“úp thẻ” chính là bị loại , “lưu lại”

là được chọn , có thể được gả cho nhà hoàng tộc còn may mắn hơn là làm

phi , tạm về nhà chờ đợi ngày lành tháng tốt có thể vào cung .



Đại hôn trước kia của Hoàng Thượng ,

cũng đã rất nhiều vợ . Đợt chọn tú lần này , chẳng qua muốn có phi tần

phong phú , vì Hoàng thượng có con nối dõi.



Tú nữ tập trung hết 1 phòng , tôi và nữ

nhi của Tề Châu đô đốc Trầm Tự Đệ là Trầm Mi Trang đã sớm có quen biết

nhau . Phủ đệ nhà tôi vốn là láng giềng nhà cô ấy , tôi cùng cô ấy lớn

lên từ nhỏ , thân nhau như tỷ muội . Từ xa xa , cô ấy đã thấy tôi cười

đi tới , bắt lấy tay tôi , vui mừng thân thiết nói : “ Huyên Nhi , có

muội ở trong này tỷ cũng yên tâm. Lần trước nghe ngoại tổ mẫu nói muội

muội bị phong hàn , đã khoẻ chưa?”



Tôi bịn rịn , nói : “ Chỉ ho khan 2

tiếng , muội khoẻ rồi. Làm phiền tỷ tỷ lo lắng. Tỷ lặn lội đường xa tới

đây , vất vả cho tỷ rồi..”



Tỷ ấy gật đầu , tỉ mỉ xem hai mắt tôi , mỉm cười : “ Ở trong kinh thành nghỉ ngơi 2 ngày , tỷ khoẻ lên nhiều

rồi. Hôm nay muội trang điểm rất mộc mạc trông thuần khiết trong trắng , càng thêm vẻ dung mạo xuất chúng .”



Tôi đỏ mặt , thẹn thùng nói : “ Tỷ tỷ không phải là mỹ nhân sao? Nói như vậy làm muội xấu hổ gần chết.”



Tỷ ấy mỉm cười không nói câu gì , lấy

tay nhẹ véo tôi hai cái vào má . Lúc này tôi mới có dịp nhìn kĩ tỷ ấy ,
tôi ăn mặc quê mùa mà không có hứng thú .



Hoàng Hậu nói : “ Đến đây đi.” Nói xong , hơi hơi liếc mắt , quan nội giám bên cạnh lập tức hiểu ý , cầm lấy chén trà đổ trước mặt tôi. Tôi

không hiểu ý này lắm , chỉ làm bộ như không nhìn thấy , vững vàng bước

lên vũng nước trà 2 bước.



Hoàng Hậu mỉm cười nói : “ Rất đoan trang.”



Chỉ thấy Hoàng Thượng đưa tay thoáng đưa đẩy 2 khối bạch ngọc châu ,

sững sờ một chút , khen : “ Nhu nạo huyên huyên , vũ mị niệu . Tên hay

.”



Hoàng hậu thuận theo : “ Cách ăn mặc cũng rất thanh lệ , người cùng Trầm Thị giống như cây liễu màu hồng , tôn vẻ đẹp cho nhau.”



Tôi cúi đầu , nóng bừng mặt , đành im lặng. Chỉ cảm thấy trước mặt cố lộ vẻ vui sướng .



Hoàng Thượng mỉm cười gật đầu , dặn dò quan nội giám : “ Lưu tên nàng ấy lại.”



Hoàng Hậu quay ra cười với Hoàng Thượng : “ Hôm nay chọn vài vị cung

tần đều là tuyệt sắc , tinh thông thơ hoạ , lại có hiền đức , đúng là

tăng thêm cung tường hoà khí.” Hoàng Thượng mỉm cười không đáp lời.



Lòng tôi trùng xuống , vị nam tử ngồi ngay ngắn trên cao chính là phu quân của tôi sao? Tôi khom người làm lễ , yên lặng về hàng. Nhìn thấy

Mi Trang đang cười với tôi , đành cười lại . Lòng tôi rất hỗn loạn ,

không biết nên tiếp nhận chuyện trúng tuyển thế nào nữa . Chờ nhóm tú nữ ra mắt xong , đi theo quan nội giám dẫn đường phía trước , bất luận

trúng tuyển hay không , đều dập đầu cảm tạ sau đó nối đuôi nhau ra ngoài .



Rời khỏi Vân Ý điện , nghe được phía sau ‘phanh’ một tiếng , xoay

người nhìn , là tú nữ Nghiệp Phương Xuân , chỉ thấy sắc mặt nàng ta

trắng bệch , trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh , hình như trước đó đã bị

ngất xỉu . Chắc là do không được “lưu lại” đến nỗi thương tâm quá độ

phát bệnh mà ra.



Tôi thở dài một hơi nói : “ Người muốn giữ thì không được giữ lại ,

người không muốn giữ thì lại được giữ.” Khi nói chuyện , Nghiệp Phương

Xuân đã được cung nữ trong điện giúp đỡ.



Mi Trang vừa đỡ tôi vừa vén mái tóc tôi lên , nhẹ giọng nói : “ Muội

muội thở dài làm gì , có thể nhập cung là phúc nhiều người mong muốn còn không được. Huống hồ hai tỷ muội ta lại cùng tiến cung , có thể chăm

sóc lẫn nhau. Lúc này thái giám tuyên chỉ đã đi rồi . Chân bá phụ nhất

định rất vui mừng.”



Ngón tay tôi túm một góc váy để xuống cầu thang , chỉ yên lặng không

nói. Sau một lúc lâu mới nói nhỏ : “ Mi tỷ tỷ , muội không muốn thật

mà.”



Tỷ ấy kéo ống tay áo tôi , nói chậm rãi : “ Tỷ hiểu. Chẳng phải tỷ đã từng nói , với tài mạo của muội cho dù trốn tránh cũng khó.” Tỷ ấy

ngừng lại một chút , thu hồi nụ cười : : Huống chi với tư chất của tỷ và muội , chẳng lẽ muốn nương thân vào con người tầm thường hay sao??”



Ở ngoài cửa chỉ còn vài xe ngựa và một số người nữa , trước xe ngựa

còn treo một chuông gió ngọc lưu ly lay động , như là không tự chủ được

bản thân mình. Người hầu Lưu Chu và Hoán Bích đang chờ ở trên xe , từ xa xa thấy chúng tôi đi đến , liền cầm áo choàng nhảy xuống xe ngựa chạy

đến chỗ tôi. Hoán Bích đỡ lấy cánh tay tôi , nhẹ giọng nói : “ Tiểu thư

vất vả quá.” Lưu Chu đem áo choàng khoác lên trên người tôi để giữ ấm.



Mi Trang tỷ được tỳ nữ Thải Nguyệt đỡ lên xe , lên ngựa rồi vẫn không quên vén rèm xe nói : “ Mấy ngày nữa có Giáo Dẫn Cô cô sẽ đến phủ hai

chúng ta dạy lễ nghi trong cung. Trước khi thánh chỉ đến chính thức

tiến cung , hai tỷ muội ta tạm thời không thể gặp mặt , muội muội bảo

trọng nhé .”



Tôi gật đầu , Lưu Chu cùng Hoán Bích đỡ tôi lên xe . Cung nữ trong

cung khoanh tay hạ lễ , trong miệng kính cẩn mà nói : “ Cung tiễn hai vị tiểu chủ .”



Tôi vén rèm lên quay đầu nhìn thoáng qua , bầu trời nửa ánh hoàng hôn , màu đen màu tím của ánh nắng chiều , nếu như nó phản chiếu suốt chân

trời sẽ thành một mảnh gấm. Sương mù nơi đây huyền ảo bây lơ lửng trong

không gian cung đình , sâu rộng tạo xanh vàng rực rỡ khí thế bức người , làm cho tôi ấn tượng .