Hậu Cung Chân Huyên Truyện
Chương 1 : Hoa phi thế lan
Ngày đăng: 03:56 22/04/20
Quá giờ ngủ trưa , Cân Tịch dắt cung nữ đi theo , Bội Nhi cùng Tinh
Thanh , Cúc Thanh hầu hạ tôi mặc quần áo . Tuổi bọn họ cũng không lớn ,
Bội Nhi khoảng 14 , 15 tuổi , Tinh Thanh và Cúc Thanh lớn hơn một chút , chắc là 18 , đi theo Cận Tịch học quy củ hầu hạ chủ tử .
Mới mặc xong , thái giám Tiểu Ấn Tử ở ngoài cửa báo tin Sử mỹ nhân và Thuần Thường đến thăm tôi.
Sử mỹ nhân dáng người thon thả , có chút tư sắc , nhất là cái mũi .
Nó rất đẹp . Ánh mắt nàng ta có chút đượm buồn , chắc cuộc sống trong
cung buồn tẻ quá , có lễ độ với tôi , thậm chí còn có chút nịnh hót.
Thuần Thường tuổi còn nhỏ , mới mười ba tuổi , vóc dáng nhỏ xinh , hồn
nhiên , trên mặt còn có nét trẻ con . Mọi người khách sáo lễ độ , ngồi
xuống uống trà.
Tuy rằng Sử mỹ nhân chức vị kém tôi vài bậc , dù sao cũng là hơn tôi
mấy tuổi , lại tiến cung sớm , tôi nhường nàng ta , luộn mồm gọi “ Sử Tỷ tỷ” , rồi sai người đem điểm tâm đến ngồi ăn cùng nhau . Thuần thường
tại nhỏ tuổi đã bị tiến cung , vẫn còn nhút nhát khi ăn. Tôi sai người
đổi nước uống cho muội đó , lại làm thêm bánh ngọt , bánh cuộn thừng ,
bánh phù dung cho muội đó ăn. Quả nhiên muội ấy rất vui mừng , chưa gì
đã gọi tôi với cái tên rất thân mật “ Hoàn tỷ tỷ.”
Tôi thật tình rất thích muội ấy , nhớ tới trong nhà có Ngọc Diêu và
Ngọc Phiêu . Từ lúc chúng nó mới chập chững biết đi , tôi còn đặc biệt
làm bánh điểm tâm cho chúng nó ăn.
Nhìn các nàng đều tự trở về tẩm cung , tôi nói với Cận Tịch : “ Sử mỹ nhân trông thật xinh đẹp.”
Cô cô hơi sửng sốt lập tức kịp phản ứng . Lướt qua 4 phía thật nhanh , mắt thấy không có người , Cận Tịch đến gần tôi , nói một câu : “ Hoa
phi tài mạo song toàn , được sủng ái nhất hậu cung.” Lòng tôi âm thầm
khen cô cô thận trọng từ lời nói đến việc làm , câu nói này tuy có vẻ
ông nói gà bà nói vịt nhưng trong lòng tôi cũng hiểu rõ Sử mỹ nhân đã
không được sủng ái.
Khó trách vừa rồi tôi thấy nàng ta có chút cổ quái , xen lẫn ghen tị , giọng điệu khiêm tốn . Chắc là muốn tôi lấy được sủng ái rồi hi vọng
thân thiết với tôi được vua đồng ý . Tôi khẽ lắc đầu , chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương .
Một mình ăn bữa tối , thấy Cận Tịch dẫn Lưu Chu , Hoán Bích khoanh
tay đứng một bên , ngoài cửa còn có Cung nữ và công công , đứng không
một tiếng động , ngay cả hơi thở nặng cũng không nghe thấy , thầm nghĩ
quy củ trong cung nghiêm ngặt , không có gì sánh bằng được.
Dùng bữa cơm xong , có tiểu cung nữ dâng trà đến. Phương Nhược cô cô
có từng nói qua : trong cung , khi dùng xong bữa cơm phải súc miệng để
lau miệng đầy mỡ . Tôi nhấp một ngụm , cười nói : “ Các người nên ăn gì đi. Đừng vì hầu hạ ta mà tự để mình đói bụng.”
Vài người vội vàng vâng dạ mang thức ăn đi.
Tôi tự đi vào buồng lò sưởi nghỉ tạm , nhìn đối diện ghế bằng gỗ ỷ
đồng có khắc hoạ hoa văn , nỗi lòng mờ mịt như nước , đều hỗn loạn giống như lớp chằng chịt hoa văn kia .
Một đêm vắng vẻ .
Ngày thứ 2, sau khi chải đầu rửa mặt xong , dùng đồ ăn sáng , Khang
Lộc Hải đứng ngoài cửa lanh lảnh tiếng hót cao giọng bẩm báo có cung nữ
Giang Phúc Hải đến truyền chỉ . Tôi vội vàng đứng dậy đến gian chính
điện Oánh Tâm Đường tiếp chỉ , trong lòng biết cung nữ đó chuyên hầu hạ Hoàng Hậu , tất có có ý chỉ đến rồi.
Kính cẩn mà quỳ xuống , nghe ý chỉ : “ Phụng Hoàng hậu ý chỉ , truyền tân tấn cung tần cho giờ mẹo ba ngày sau tới Phượng Nghi Cung tại Chiêu Dương Điện tham kiến Hoàng Hậu và các vị phi tần khác.
Phương Nhược cô cô nói rằng : tham kiến Hậu phi mới được an bài thị
tẩm. Ba ngày nay chỉ là muốn tân cung tần bắt đầu thích ứng cuộc sống
hằng ngày trong cung.
Tôi vội nhận chỉ , lệnh Cận Tịch tiễn khách ra ngoài.
Cung nữ đó vừa mới đi , lại báo Hoa Phi có ban quà tặng xuống.
Công công Chu Trữ Hải trong cung Hoa Phi đến thi lễ thỉnh an , phất
tay ý bảo tiểu công công phía sau dâng 3 lễ vật , rạng rỡ tươi cười mà
nói với tôi : “Hoa phi nương nương lệnh nô tài đem lễ vật này ban cho
tiểu chủ.”
Tôi tươi cười : “ Tạ ơn ý tốt của nương nương. Xin công công truyền
đạt lòng biết ơn của nô tì với nương nương. Công công , mời uống chén
trà nghỉ ngơi chút đã.”
Chu Trữ Hải khom người nói : “ Nô tài nhất định truyền đạt. Nô tài
còn phải đi gặp các vị tiểu chủ khác nữa , thật không dám phụ lòng biết
ơn của Hoàn quý nhân.”
Tôi liếc mắt Hoán Bích một cái , lập tức muội ấy lấy ra 2 thỏi bạc .
cười nói : “ Nghe nói Hạ tỷ tỷ xuất thân từ thư hương dòng dõi? Muội
muội thật sự ngưỡng mộ !”
Hạ tài nhân ngạo nghễ nói : “ Nhà của ta đời đời tận trung vì nước ,
một chi nữ huyện thừa nho nhỏ như ngươi sao sánh bằng? Đúng là khó dằn
nổi !”
Lăng Dung không giận không hờn , vẫn mỉm cười , không kiêu ngạo không sủng nịnh mà nói : “ Muội muội nghe danh tỷ tỷ đã lâu , đáng tiếc trăm
nghe không bằng một thấy. Muội muội hoài nghi gia thế tỷ tỷ nghe đồn là
tin vịt.”
Hạ tài nhân khó hiểu , nói liên miên : “ Nếu ngươi không tin có thể
đi Tầm Dương hỏi thăm …” Ba người chúng tôi không nhịn được , cười ra
tiếng , ngay cả cung nữ và công công phía sau cũng che miệng cười trộm.
Trên đời lại có một nữ nhân ngu ngốc như vậy , còn được làm tài nhân ,
đúng là con gà thống trị hạt kê ! Hạ tài nhân thấy chúng tôi cười đến
thất thố , thẹn quá vươn tay định tát Lăng Dung. Tay mắt tôi lanh lẹ
bắt lấy tay ả , không ngờ tay ả phản ứng cũng khá nhanh , định giơ tay
kia lên tát tôi . Tay ả đang ở giữa không trung bị một người dùng sức
bắt lấy , không thể động đậy.
Tôi nhìn lại , lập tức quỳ gối hành lễ : “ Hoa phi nương nương cát
tường!” Lăng Dung và Mi Trang tỷ bị hành động Hạ tài nhân sợ tới mức ngơ ngẩn , thấy tôi hành lễ mới phản ứng , đều thỉnh an Hoa phi.
Hạ tài nhân bị công công bên cạnh Hoa phi Chu Trữ Hải bắt gọn 2 tay , nhìn chúng tôi hành lễ thỉnh an đã sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn
vía lên mây , cả người xụi lơ. Hoa phi quát : “ Buông ả ra !”
Hai chân Hạ tài nhân đứng không vững , lập tức ngồi phịch xuống đất
dập đầu như dập tỏi , liều mạng nói : “ Hoa phi nương nương tha mạng.”
Ba người chúng tôi cũng thấp đầu , không biết Hoa Phi sẽ xử trí chúng tôi thế nào. Cung nữ bưng ghế ngồi cho Hoa Phi ngồi , nhàn nhã nói : “
Phong cảnh mùa thu trong cung đẹp lắm. Hạ tài nhân sao không biết thưởng thức lại còn tới Lâm Uyển Trung làm càn vậy?”
Hạ tài nhân nước mắt dòng dã , kể lể : “ An tuyển thị nói năng lỗ mãng , nô tỳ chỉ muốn răn dạy nàng ta một chút .”
Hoa phi cũng không thèm nhìn ả , cười rộ lên : “ Ta nghĩ trong cung
ta có chết đâu mà làm phiền Hạ tài nhân ngươi tới dạy dỗ cung tần , vất
vả thật.” Bà ta liếc mắt 1 cái , cả người Hạ tài nhân phát run trên mặt
đất : “ Bổn cung sợ ngươi gánh vác không nổi , hay là Chu công công mang ngươi đi đến 1 nơi !” Giọng nói bà ta quyến rũ không tả được , tình
cảnh này nghe không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh hãi , giống như
đằng sau giọng ngọt ngào chính là nguy hiểm.
Bà ta thản nhiên tự đắc nhìn lá phong đủ rực ở Lâm Uyển
, chậm rãi nói : “ Sao năm nay cây phong hồng như vậy , tặng Hạ tài nhân ‘nhất trượng hồng’ đi.”
Tôi sợ hãi , ‘nhất trượng hồng’ là trừng phạt dành cho phi tần trong cung , dùng gậy gỗ 2 phân dài 5 tấc , đánh vào vùng eo và hạ bộ . Đánh
cho đến khi gân cốt đứt đoạn , máu thịt hoà lẫn mới thôi. Nhìn từ xa một mảng đỏ tươi , có tên là ‘ nhất trượng hồng.” Khổ hình như thế , coi
như đôi chân Hạ tài nhân bị phế đi rồi !
Chu Trữ Hải lên tiếng , cùng vài công công khác kéo Hạ tài nhân đi. Bốn phía tĩnh lặng , Hạ tài nhân sợ quá đến ngất xỉu.
Lòng ‘Thình thịch thình thịch’ nhảy loạn , Hoa Phi đúng là độc ác ,
chỉ vài câu nói chuyện đã huỷ hai chân Hạ tài nhân. Tĩnh lặng một lát ,
mới được nghe Hoa phi nói : “ Vừa rồi Hạ tài nhân phạm thượng , có ý ẩu
đả , làm cho 3 vị muội muội sợ hãi. Đi nghỉ ngơi đi.”
Mọi người như được ban đại xá , vội vàng cáo từ lui ra. Chi nghe “ôi” một tiếng rên rỉ , Lăng Dung sợ đến mức chân cũng mềm nhũn . Hoa phi
cười khẽ 1 tiếng , thật là đắc ý.
Tôi và Mi Trang tỷ lập tức đỡ Lăng Dung dậy rồi đi , đi được 1 đoạn
khá xa mới dừng lại. Tôi dặn các cung nữ công công đi theo về trước ,
rồi cùng hai người kia đến chỗ “Tùng Phong Đình” trong Lâm Uyển Cung.
Tôi lấy khăn lụa lau mồ hồi trên trán , ngẩng đầu nhìn Mi Trang tỷ , mặt tỷ ấy trắng bệch ra , giống như đang bị bệnh . Còn Lăng Dung thì vẫn
run rẩy. Ba người nhìn nhau , đều cảm thấy hoảng sợ. Mãi lúc lâu , Lăng
Dung mới nói một câu : “ Làm muội sợ muốn chết.”
Tôi trầm ngâm một lát nói : “ Nghe đồn Hoa phi được cưng chiều không ai dám làm gì , không ngờ lại tàn nhẫn như vậy …”
Mi Trang tỷ thở dài : “ Haiz , thật đáng tiếc , tuy rằng Hạ tài nhân ngu xuẩn cuồng vọng cũng không đến nối như thế !”
Lăng Dung vội vàng ngó nhìn tứ phía , sợ bị Hoa Phi nghe thấy , tin
chắc bốn phía không có người , mới nói nhỏ : “ Hoa phi nghiêm trị Hạ tài nhân , hình như cố ý mượn sức chúng ta .”
Tôi trầm mặc một lúc , thấy Mi Trang tỷ có vẻ hơi nghi ngờ , muội ấy thấp giọng nói : “ Về sau phải sống phụ thuộc , ngày tháng khổ sở sắp
đến rồi …”
Ba người chúng tôi nghe gió thu thổi nhè nhẹ bên tai cuốn rụng lá rơi xuống , im lặng không nói gì.