Hậu Cung Kế

Chương 137 : Minh quân

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi



Beta: Vân Chiêu Nghi



Lần này tương đối nhiều người Vương gia đi theo.



Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, bởi vì sự kiện gạo mốc, Hoàng Thượng đối với Vương gia lãnh đạm không ít. Nhưng lần này nam tuần, lại nói Hoàng Thượng vẫn là coi trọng nhà ngoại của mình. Bằng không cũng sẽ không mang nhiều người Vương gia đi Nam tuần như vậy.



Cả trong kinh thành cũng là cho Âu Dương thủ phụ ở lại tọa trấn. Âu Dương thủ phụ chính là học trò của Vương thái sư.



Đầu xuân Vương thái hậu bị mấy trận bệnh, tâm tình cũng không tốt. Lần này Hoàng Thượng Nam tuần, để Thái Hậu đi phía Nam sơn thủy hữu tình ở một thời gian, có thể nói thật sự rất hiếu thuận.



Cho nên trong lòng người Vương gia đều có một loại cảm giác tự hào.



Suy nghĩ một chút, từ trên xuống dưới Đại Sở này, còn nhà ai có thể có đãi ngộ như Vương gia? Căn bản là không có.



Mỗi ngày Thái Hậu gặp người nhà mẹ đẻ một lần, thuận tiện lại tự tại, so với thời điểm ở trong cung, tâm tình khá hơn nhiều.



Đương nhiên, mọi người cố tình không nói đến người nhị phòng Vương gia. Bởi vì chuyện gạo mốc này, nhị phòng Vương gia xem như bị người xa cách, lần này Nam tuần, cũng không có người nhị phòng Vương gia đi theo.



"Cũng là Thái Hậu nương nương dễ tính, không bắt nhóm con dâu lại đây hầu hạ. Bằng không các nàng nào có thể tự tại như vậy?" Lão thái thái tam phòng Vương gia nói.



Kỳ thật càng là trong hoàng cung, càng không có đạo lý mỗi ngày con dâu đi hầu hạ mẹ chồng. Trong cung nhiều cung nhân như vậy, còn có thái giám, nào có cần Hoàng Hậu và phi tần mỗi ngày đi gắp thức ăn cho Thái hậu?



Vị Tam lão thái thái này cũng biết trong lòng Vương thái hậu không hài lòng với Quý phi, cho nên mới nói như vậy.



Thừa Ân công phu nhân không lên tiếng, bởi vì nữ nhi bà cũng là phi tần. Nếu mỗi ngày hầu hạ, chẳng phải nữ nhi bà cũng phải vậy?



Hơn nữa, lần này Thái Hậu không cho nữ nhi bà đi theo lại đây, tâm tình của bà cũng không vui vẻ, chỉ lẳng lặng nghe.



Cũng không biết một mình Minh Nhã ở trong cung thế nào. Lần này là cơ hội rất tốt lại cứ như vậy bỏ phí.



Thái Hậu còn vui vẻ như vậy, chẳng lẽ lại nghĩ tìm cô nương Vương gia khác tới thế thân nữ nhi của mình?



Đừng nói Thừa Ân công phu nhân không nên nghĩ như vậy, bởi vì Vương thái hậu đã có tiền lệ làm thế. Vương Nhàn Nhã còn không phải do Vương Thái hậu ngầm vứt bỏ?



Chỉ là từ nhỏ nữ nhi của mình đã được dạy dỗ cẩn thận. Vương thái hậu hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lại nói, trong tay nữ nhi mình còn có Ngũ hoàng tử.



Thừa Ân công phu nhân cảm thấy mình nên thắp hương bái Phật nhiều hơn, phù hộ nữ nhi nhanh chóng sinh hài tử. Nhưng vừa nói đến sinh hài tử, bà liền nghĩ tới thứ mà nữ nhi không có. Hoàng Thượng không tới thì sao có thể sinh hài tử đây? Cứ thế lãng phí thời gian mấy tháng. Cho nên trong lòng Thừa Ân công phu nhân có oán giận với Vương thái hậu.



Lần này Nam tuần, đi nhiều địa phương. Chỉ là Thái Hậu lão nhân gia bà muốn đi hành cung Thanh Châu ở tạm. Rốt cuộc lão nhân gia bà lớn tuổi, lần này lại đây cũng chủ yếu là để an nhàn dưỡng lão. Hoàng Thượng còn có công sự phải làm, không có khả năng mang theo Thái Hậu đi nơi nơi, như vậy Thái Hậu cũng quá sức mệt mỏi.



Cái địa phương Thanh Châu này, từ mấy triều đại trước đã xây dựng hành cung ở đây, dựa núi nhìn sông, khí hậu hợp lòng người. Mỗi hoàng đế Đại Sở đều đã từng qua đây.



Trước kia còn có vị Thái thượng hoàng không ở kinh thành, trực tiếp đến biệt viện Thanh Châu ở. Bởi vì khí hậu tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cho nên vị Thái thượng hoàng kia sống đến gần một trăm tuổi.



Đối với mọi người mà nói, biệt viện Thanh Châu là địa phương dưỡng sinh rất tốt.



Hoàng Thượng cũng thấy trong khoảng thời gian này Thái hậu luôn bệnh tật, cho nên muốn cho Thái Hậu đến biệt viện Thanh Châu ở một thời gian, ít nhất có thể dưỡng thân thể tốt hơn một chút.



Thái Hậu bên này còn có người Vương gia ở cạnh, cho nên cũng không tịch mịch.



Ở trên kênh đào, tới địa giới Thanh Châu, quan lại ở Thanh Châu đều tới tiếp giá.



Trực tiếp đưa Hoàng Thượng và Thái Hậu đến biệt viện Thanh Châu.



Ở biệt viện Thanh Châu vốn dĩ Lý Già La cũng có viện riêng của mình. Nhưng Hoàng Thượng ở biệt viện Thanh Châu không được mấy ngày, cho nên trực tiếp sắp xếp Lý Già La ở tại sương phòng của Hoàng Thượng.



Hoàng Thượng còn phải đi các nơi tuần tra, cũng không phải lại đây an dưỡng. Nếu đến để nghỉ dưỡng, còn không bằng hắn ở lại trong kinh thành.



Cho nên sau yến tiệc tiếp đón, Hoàng Thượng phải cáo từ với Thái Hậu, để Thái Hậu ở lại biệt viện Thanh Châu an dưỡng. Đến thời điểm muốn trở về, cấm vệ đều ở lại, bất cứ khi nào cũng có thể trở về.



Vương thái hậu nói: "Ngươi yên tâm đi đi. Ai gia bên này sẽ tự chiếu cố bản thân, để Quý phi chăm sóc ngươi ở trên đường. Nhưng chỉ có một mình quý phi, sợ là...?"



Thật ra Vương thái hậu muốn chọn cho Hoàng Thượng thêm vài người. Nhưng nghĩ lần này Hoàng Thương mang bà ra ngoài, cả người Vương gia cũng đều mang theo, là cho chính mình một cái bậc thang, không nói thẳng ra.



Hoàng Thượng nói: "Trẫm một đại nam nhân, bên người còn có Lưu Vĩnh Toàn, cần nhiều người như vậy làm gì? Mẫu hậu yên tâm, trẫm đi làm công sự, mang theo Quý phi, chẳng qua là để nàng chiếu cố cuộc sống hàng ngày của trẫm thôi."



Vương thái hậu thầm nghĩ, tất nhiên có rất nhiều người có thể chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngươi. Nhưng ngươi chỉ mang một mình quý phi, có thể thấy được là bất công.




Hoàng Thượng nói: "Hai vị ái khanh nói đều có đạo lý. Trẫm đã có chủ trương, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi đi thôi."



Buổi tối, Hoàng Thượng có chút ngủ không an giấc, Lý Già La nói:



"Hoàng Thượng là người đứng trên vạn dân, nhất cử nhất động đều rất quan trọng đối với dân chúng. Quan viên Nghênh châu chẳng qua là không biết Hoàng Thượng là người như thế nào, cho nên mới phỏng đoán. Hoàng Thượng không cần để trong lòng."



Lý Già La biết Hoàng Thượng tức giận là phải. Những quan viên Nghênh này coi Hoàng Thượng là đồ háo sắc, người còn chưa tới đã tuyển ra mỹ nữ, khiến cho mọi người đều biết. Giống như Hoàng Thượng lại đây là vì mỹ nữ vậy.



Kỳ thật phần lớn các đời hoàng đế tới địa phương tuần tra, các quan viên đều ngầm đưa mỹ nữ. Cái này căn bản không tính là gì. Chẳng qua hiện tại Hoàng Thượng bị người Hải gia làm cho ghê tởm.



"Hoàng Thượng cai trị, dân chúng đều an cư lạc nghiệp. Dân chúng họ cũng đều yêu Hoàng Thượng. Hoàng Thượng hà tất bởi vì việc nhỏ này mà phiền lòng?" Lý Già La nói.



"Trẫm đâu có phiền lòng. Trẫm biết, một người không có ai thập toàn thập mỹ. Nhưng những thần tử của trẫm sau lưng nói trẫm không tốt, cũng không ít. Trẫm làm hoàng đế nhiều năm như vậy, sao còn để ý điểm này? Rốt cuộc người dám mắng trẫm trước mặt trẫm còn chưa xuất hiện. Chẳng qua, hôm nay có chút cảm khái thôi. Mỗi tiếng nói hành động của thiên tử đều phải phù hợp quy củ. Bằng không một khi không cẩn thận sẽ làm người dưới học theo, nghiêm trọng làm cho dân chúng lầm than, đến giang sơn cũng không còn.



Các đời hoàng đế mất nước, chẳng lẽ thật sự như sách sử nói, đều hoang dâm vô đạo sao? Chẳng qua là đẩy tất cả sai lầm lên trên người hắn, giống như một mình hắn có thể làm ra nhiều chuyện như thế. Hoàng đế tiền triều chẳng qua chỉ nói một câu mỹ nhân eo nhỏ, khắp trên dưới bao nhiêu người lợi dụng danh nghĩa hoàng đế tuyển mỹ nhân eo nhỏ, mà mưu đồ tư lợi cho chính mình? Có đôi khi, trẫm cảm thấy vị trí hoàng đế này rất khó làm, còn không bằng làm một người bình thường đến là thoải mái."



Đây là thân phận cao bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu.



"Hoàng Thượng, ngài nói những điều này, bản thân đã cao minh hơn nhiều vị hoàng đế kia." Vị hoàng đế luôn luôn tỉnh táo, bản nhân hắn đã rất không tồi "Ở trong lòng thần thiếp, Hoàng Thượng mới là minh quân!" Nếu không thể nhận thức rõ ràng rằng làm đế vương rất nhiều bất đắc dĩ, sống mơ mơ màng màng, làm hoàng đế như vậy còn không bằng đừng làm.



"Ha ha, bởi vì ái phi là người một nhà cho nên mới nói như vậy. Trẫm cách minh quân còn xa lắm." Hoàng Thượng cười nói.



Lý Già La nói: "Thần thiếp nói là sự thật. Thần thiếp cũng đọc qua sách sử, có câu nói gọi là một ngày tam tỉnh. Chính là người trên đời này, có ai có thể ý thức được chính mình không tốt, hơn nữa nghĩ cách sửa đổi. Người bình thường đều cảm thấy mình không sai, đều là người khác sai. Càng là người có địa vị cao càng không thể chấp nhận người khác nói mình sai. Dù Hoàng Thượng nói chính mình không sai cũng sẽ không có người dám nói ngài cái gì. Nhưng ngài không những không như vậy, ngược lại còn có thể tự mình nhận ra, đây không phải minh quân thì là gì?"



Hoàng Thượng nghe Lý Già La nói trong lòng rất thoải mái. Nếu không phải đang tá túc ở trong nhà người khác, nhất định Hoàng Thượng lại phải yêu thương quý phi của mình một phen.



Chẳng trách Hoàng Thượng thích quý phi. Thật sự là lời nói của quý phi làm Hoàng Thượng rất thoải mái, không phải a dua nịnh hót, nghe cũng là lời nói thật lòng.



Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn người bọn họ rời khỏi nhà chưởng quầy, cũng không cho thêm bạc, bởi vì biết đạo lý giấu mình. Ngày hôm qua cho năm lượng bạc đã đủ rồi.



Chưởng quầy trở về từ khách điếm, vẫn liên tiếp xin lỗi, trong lòng nghĩ, những người này vừa nhìn đã biết là gia đình phú quý, có thể ở lại nhà mình mà không một câu oán hận, tâm địa xem như rất tốt. Ngày hôm qua hắn sợ đoàn người này tức giận, sau đó khách điếm bị xui xẻo. Nào ngờ, người ta tiếp nhận kiến nghị về nhà mình qua đêm.



"Lão gia, ta thấy, mấy người này thoạt nhìn giống như là người nhà giàu, không giống người như chúng ta. Bộ dáng mỗi người đều đẹp. Ngày hôm qua bọn họ trả cho chúng ta năm lượng bạc coi như chi phí, ra tay cũng thật hào phóng."



Năm lượng bạc đủ cho bọn họ sống mười ngày.



Chưởng quầy vội nói: "Ngươi đòi bọn họ bạc làm gì? Ta làm thế này coi như là kết cái thiện duyên, sao có thể lấy bạc đây?"



Phu nhân chưởng quầy nói: "Là phu nhân nhà đó sai nha hoàn nhất định đưa cho ta, không nhận không được, ta có thể có biện pháp gì? Lại nói tiếp, tuy rằng ta không nhìn thấy phu nhân kia trông như thế nào, nhưng xem bộ dáng nha hoàn của nàng rất đẹp, phu nhân kia nhất định cũng là một mỹ nhân. Xem thân hình đã đẹp rồi. Nam nhân nhà nàng cũng quá đẹp. Chỉ là ta nhìn có chút hoảng sợ. Ngươi nói có kỳ quái hay không, nam nhân nhà nàng còn không lớn tuổi bằng ta cái lão bà này, sao ta thấy lại sợ hãi đây? Cũng không biết phu nhân nhà này so sánh với cô nương Hải gia, ai đẹp hơn."



Chưởng quầy nói: "Nói bậy cái gì? Về sau đừng nói đến Hải gia."



"Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô nương Hải gia đã tiến cung làm nương nương?" Phu nhân chưởng quầy hỏi.



"Nương nương cái gì mà nương nương. Sáng sớm hôm nay nhận được tin tức, nha môn tri phủ bên kia đưa cô nương Hải gia cô nương trở về. Tri phủ đại nhân còn mắng cho thê đệ (em trai của vợ) một trận, nói hắn làm loạn, làm cái gì mà tuyển mỹ nhân, Hoàng Thượng người ta cũng không tới Nghênh châu đâu, còn nói thê đệ hắn vọng đoán thánh ý. Nếu không phải tri phủ phu nhân đau khổ cầu xin thì hắn đã nhốt thê đệ vào nhà lao rồi." Chưởng quầy nói.



"Cái gì? Hải gia cô nương không thể làm nương nương?" Chưởng quầy phu nhân nói: "Ha ha, lúc này hay rồi, xem người Hải gia còn kiêu ngạo như vậy không? Chỉ là cô nương nhà họ đã đưa đến tri phủ, đến lúc đó trở về, việc hôn nhân tính sao?"



Nếu Hoàng Thượng tiếp nhận còn tốt, nhưng Hoàng Thượng lại không đến, thanh danh cô nương này lập tức bị hủy. Cũng là đáng đời, ai bảo người Hải gia kiêu ngạo như vậy. Sự tình còn chưa tới đâu đã coi chính mình trở thành thông gia của Hoàng Thượng. Cái sự đắc ý kia thật làm người cảm thấy vô cùng ghê tởm.



Hiện tại tốt rồi, làm thông gia của Hoàng đế không được, trực tiếp làm hỏng thanh danh của cô nương kia. Ha ha, thật làm lòng người hả hê.



Cô nương Hải gia dù có bộ dáng xinh đẹp, cũng không chịu nổi bị người ta bàn ra tán vào. Một nữ nhân vốn là đưa cho Hoàng Thượng, đến cuối cùng cả mặt Hoàng Thượng cũng không thấy. Về sau hôn sự thật đúng là khó càng thêm khó.



Cái này là kết cục của việc khoe khoang. Nếu biết điều một chút, còn không đến kết cục mức này. Khoe khoang sự tình ra, đến lúc Hoàng Thượng không tới, hay rồi, tất cả chờ đợi đều thành vô ích.



Cho nên Hoàng Thượng căn bản không cần làm gì, vẫn có thể trừng phạt đám người Hải gia cuồng vọng. Đây gọi là giết người không thấy máu.



Đương nhiên, Hoàng Thượng cũng không phải không tra, cứ như vậy buông tha tri phủ Nghênh châu. Tri phủ Nghênh châu ấy à, công trạng vẫn có, nhìn phương diện bá tánh an cư lạc nghiệp mà nói, vẫn là có chút khả năng, ít nhất không phải tham quan. Chủ yếu là tri phủ Nghênh châu này có chút sợ vợ, mà tri phủ phu nhân từ nhỏ yêu thương đệ đệ. Đệ đệ này của tri phủ phu nhân chính là người không ra gì, thích làm chuyện bàng môn tà đạo, nghe nói Hoàng Thượng muốn lại đây, liền thả ra ngoài tin phải tìm mỹ nữ cho Hoàng Thượng, vừa mắt cô nương Hải gia. Chờ thời điểm tri phủ Nghênh châu biết chuyện, người Hải gia đã tuyên truyền khiến tất cả mọi người đều đã biết sự tình.



Tri phủ Nghênh châu thật là khóc không ra nước mắt, chuyện như vậy, chung quy không thể giải thích với người khác, xem như không có việc này đi.



Có điều sau khi Hoàng Thượng phái người, âm thầm tìm tri phủ Nghênh châu, tri phủ Nghênh châu bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Bốn chữ trị gia không nghiêm dọa tri phủ Nghện châu sợ mất mật, cho nên cũng không màng sợ vợ, bắt cậu em vợ của mình lại, hung hăng đánh mấy chục gậy, sau đó còn mắng cho phu nhân một trận. Cũng may tri phủ này không làm chuyện gì trái với lương tâm. Bằng không nào có thể có kết quả như vậy?



Tuy thê đệ (em vợ) của hắn làm chuyện này là sai, nhưng tổng thể mà nói, chưa gây ra nhiễu loạn gì. Có điều mấy năm nay hắn đã không có khen ngợi, còn bị phạt bổng lộc, vốn dĩ có thể thăng lên một bậc, phỏng chừng bởi vì chuyện này, cũng đành bỏ đi.



Hơn nữa, chuyện Hoàng Thượng phái người tìm hắn, hắn còn không thể nói ra, bằng không kết cục càng bi thảm. Hắn chỉ có thể thấy may mắn, tốt xấu vẫn còn đầu, về sau không thể lại sợ vợ!