Hậu Cung Kế

Chương 143 : Đã có phòng bị

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Linh Quý Cơ



Beta: Nhã Quý Phi



Ai biết được Hoàng Hậu không muốn nhúng tay vào chuyện này quá sâu, tự động xung phong để tránh bị nghi ngờ.



"Thần thiếp là chủ nhân của hậu cung, đương nhiên cần phải đi đầu. Không bằng lục soát từ Khôn Ninh cung của thần thiếp trước đi."



Nếu muốn tra rõ chuyện này, lục soát cung là điều khó tránh khỏi. Chẳng qua Triệu hoàng hậu và Vương thái hậu vẫn đang cố giữ vững sự bình thản ở ngoài mặt mà thôi.



Hoàng Thượng đáp: "Sao lại có chuyện một phi tần đủ tư cách lục soát cung của nàng? Trẫm tin tưởng Hoàng hậu, không cần phải lục soát Khôn Ninh cung."



Triệu hoàng hậu cảm thấy đáng tiếc vô cùng, nếu Hoàng Thượng không phản đối, để Vương Minh Nhã tuỳ ý lục soát cung của mình, như vậy người của Vương gia sẽ càng thêm mất mặt. Nhưng Hoàng Thượng lại không đồng ý.



Hoàng Thượng không chỉ không đồng ý, còn nói thêm: "Trường Xuân cung cũng không cần lục soát. Bên đó có Lạc nhi và Uyên nhi, Quý phi cũng không phải là người như thế."



Một câu nói liền loại bỏ Võ quý phi khỏi phạm vi bị tình nghi.



---



Tuy rằng Triệu hoàng hậu không tham gia vào chuyện này làm Vương thái hậu và Vương Minh Nhã đều cảm thấy rất cao hứng, nhưng Vương thái hậu vẫn nhắc đến Triệu hoàng hậu, tỏ vẻ việc này cần sự trợ giúp của nàng ấy. Triệu Hoàng hậu từ chối hai ba lần, Vương thái hậu thấy Triệu hoàng hậu là thật lòng không muốn nhúng tay, liền không tiếp tục đề cập đến nữa.



Vương Minh Nhã hỏi: "Hoàng Thượng đã lên tiếng không cho lục soát Trường Xuân cung. Cô mẫu, người cảm thấy như thế nào?"



Vương thái hậu nghe xong cười nói: "Vốn dĩ mục tiêu lần này của chúng ta không phải Trường Xuân cung của Võ thị. Nếu thế, sao phải khiến Hoàng Thượng không thoải mái? Ai gia dặn ngươi những gì, ngươi có nhớ kỹ không?"



Vương Minh Nhã đáp: "Cô mẫu yên tâm, Minh Nhã biết nên làm như thế nào."



Vương thái hậu thầm nghĩ, bà ở trong cung nhiều năm như vậy, nếu lần này ngay cả kẻ giả thần giả quỷ cũng tìm không ra, thì chẳng phải quá lãng phí quãng thời gian ấy sao?



Giao cơ hội tốt này cho chất nữ nhi chính là để cho mọi người biết, chất nữ nhi của mình so với Triệu hoàng hậu càng giỏi hơn. Thêm nữa, trong tay Vương Minh Nhã có Ngũ hoàng tử, Triệu hoàng hậu lại không có con trai, phần thắng đương nhiên nhiều hơn.



"Đôi khi, không nhất định phải biết toàn bộ sự thật, chỉ cần có kết quả là đủ, hiểu không?"



Trong cung này, khi nào yêu cầu chân tướng thì mới cần phải tìm ra chân tướng. Còn lúc không cần chân tướng, vậy chỉ cần một kết quả là được.



Đức phi từng đi đến Từ Ninh cung một chuyến, nên sau đó cũng bị điều tra trước, đương nhiên không lục soát được thứ gì.



Vương Vũ Lộ nói: "Vương Minh Nhã có thái hậu cô mẫu, không khác gì được ban Thượng Phương Bảo kiếm (1). Chỗ nào trong cung cũng đều muốn lục soát một lần, nàng ta thật không biết xấu hổ." Chẳng qua nói tới nói lui, bởi vì nàng ta có Vương thái hậu phía sau nên ai cũng chỉ có thể oán giận trong lòng mà thôi.



(1) Thượng Phương Bảo kiếm: kiếm lệnh của nhà vua. Thấy nó như thấy vua.



Vương Vũ Lộ cho người chỉnh đốn lại mọi thứ, tránh việc tự dưng lại xuất hiện vài thứ không thuộc cung của mình. Loại chuyện này không thể đoán trước được.



Lục soát Đức phi xong, ngay cả chỗ của Dung phi, Vương Minh Nhã cũng muốn lục soát, cứ theo phân vị từ lớn đến nhỏ, mỗi nơi đều lục soát một lần. Đương nhiên là phát hiện một ít đồ cấm. Trong phòng vài phi tần khác còn tìm ra được xuân dược, tất nhiên bọn họ phải bị trừng phạt thật nặng. Vương thái hậu cảm thấy những người này vì lợi ích mà làm tổn hại long thể, quả thực không thể bỏ qua!



Cho nên mức độ trừng phạt rất cao, Yêu Nguyệt cung nhờ đó lại có thêm vài người.



Lâm thái phi thấy người lục soát đến cung của mình, nói: "Nơi ở của trưởng bối như chúng ta cũng muốn lục soát? Lá gan các ngươi cũng thật lớn. Vương thục viện, chẳng lẽ đây chính là thái độ của ngươi đối với trưởng bối sao?"



Vương Minh Nhã hành lễ, nói: "Thái phi nương nương thứ tội. Bởi vì chuyện này liên quan đến Thái Hậu nương nương nên rất có thể những người từng có thù riêng với thái hậu sẽ giả thần giả quỷ, mà ngài cũng là người cùng thế hệ với Thái Hậu. Vì thế mong ngài đừng trách. Thần thiếp sẽ cẩn thận, tuyệt đối không quấy rầy người quá lâu!"



Lâm thái phi đáp: "Vậy lục soát đi, mất công các ngươi lại nói ta ngăn cản là do chột dạ."



Lâm thái phi một chút cũng không sợ, các loại chuyện trong cung này bà không hề liên quan. Chắc chắn lúc lục soát sẽ không thể tìm ra thứ gì.



"Ồ? Đây là cái gì?" Đại cung nữ Bảo Vy của Vương Minh Nhã phát hiện một túi đồ trong tẩm cung Lâm thái phi, nàng ta nhẹ nhàng kéo, dây túi liền buông lỏng ra.



Vậy mà bên trong lại là vài bộ quần áo của nam tử!



Ở tẩm cung một thái phi xuất hiện quần áo của nam nhân, thật sự là khiến người quá kinh ngạc rồi. Bảo Vy đi qua xem mặt sau của bình phong, lại phát hiện thêm một đôi giày của nam nhân!



Bảo Vy vội vàng báo cáo với Vương Minh Nhã, Vương Minh Nhã vừa nghe vừa âm thầm suy ngẫm. Không nghĩ tới Lâm thái phi đã là thái phi mà còn dám gặp mặt nam nhân?



Xem tình huống này, phỏng chừng thời gian cũng đã lâu. Là thái phi lại còn cho tiên đế đội nón xanh (*), tuyệt đối là một chuyện rất sỉ nhục! Cho nên Vương Minh Nhã liền cho người bao vây nơi của Lâm thái phi, sau đó bẩm báo với Vương thái hậu.



(*) đội nón xanh: cắm sừng, phản bội.




"Sư phụ, có phải người có lo lắng gì hay không? Người có thể nói với đồ đệ, tuy rằng đồ đệ không so được với sư phụ, nhưng hai người sẽ tốt hơn một."



Lưu Vĩnh Toàn cười cười: "Không phải chuyện lớn gì, về sau có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi. Ngươi không cần đề cập chuyện này với những người khác."



"Quý phi là chủ tử của đồ đệ, chuyện này không nói đến liệu có tốt hay không?"



Lưu Vĩnh Toàn hạ giọng: "Chuyện này, sư phụ có thể cam đoan không có nửa điểm liên quan đến chủ tử của ngươi. Nếu không liên quan đến chủ tử ngươi, chỉ là việc riêng của ta, thì nói cho ngươi và Quý phi làm gì? Nếu thật sự có khó khăn, sao ta không nói cho ngươi được? Ngươi đừng quên, trong kinh thành, chuyện khiến ta gặp phiền toái cũng không nhiều. Cho nên việc ngày hôm nay không cần nói với Quý phi. Sao chúng ta có thể lấy chuyện này mà làm phiền Quý phi? Như vậy sẽ không tốt! Thôi, hôm nay ta không giữ ngươi lại dùng cơm, về nghỉ ngơi cho khoẻ đi."



Tiểu Lục Tử không hỏi nhiều. Hắn biết tính tình sư phụ, không nói với ngươi, là tuyệt đối không nói, bằng không hắn cũng sẽ không được Hoàng Thượng coi trọng, trực tiếp trở thành đại nội tổng quản.



Thì ra là bức thư là do Lâm thái phi gửi cho Lưu Vĩnh Toàn. Trên thư nói, bà có để lại cho Hoàng Thượng một mật thư, đặt ở phía dưới lệnh bài của Lâm Trang phi tại Vĩnh Hoà cung.



Có thể người khác không biết, nhưng Lưu Vĩnh Toàn lại biết vì sao Lâm thái phi chết. Liên quan đến việc tư mật của cung đình, Lưu Vĩnh Toàn cực kỳ kín miệng. Chuyện không nên nói, không nên hỏi thì không đề cập tới, như vậy mới có thể sinh tồn trong cung.



Chỉ là Lâm thái phi này đã chết, sao lại còn lưu mật thư gửi cho Hoàng Thượng? Chẳng lẽ Lâm thái phi cảm thấy mình sẽ chết oan, nên mới viết thư mật báo? Cũng không giống lắm! Có điều thật sự cần phải làm gì, vẫn nên nghe theo ý định của Hoàng Thượng trước.



Hoàng Thượng nghe xong, nhàn nhạt lên tiếng: "Trẫm đi Vĩnh Hoà cung sẽ khiến nhiều người chú ý. Ngươi tìm một nngười có thể lấy lá thư kia mà thần không biết quỷ không hay cho trẫm. Trẫm muốn chắc chắn không có người khác biết, hiểu không?"



"Vâng, nô tài tuân chỉ!" Lưu Vĩnh Toàn đáp. Chuyện như vậy, đối với Lưu Vĩnh Toàn mà nói thì rất đơn giản, tốt xấu gì hắn cũng là đại nội tổng quản. Có lẽ Lâm thái phi nghĩ đến thân phận của hắn nên mới gửi phong thư này, nhưng Lâm thái phi có bí mật gì, một nô tài như hắn không nên thắc mắc. Chỉ là Hoàng Thượng đã có hứng thú, nên hắn sẽ lấy đến lấy cho Hoàng Thượng.



Lá thư kia mau chóng đến tay Hoàng Thượng. Lưu Vĩnh Toàn nói: "Để nô tài kiểm tra trước xem có vấn đề gì không." Vì là thứ không rõ lai lịch thì càng phải cẩn thận cảnh giác, bằng không tổn hại long thể của Hoàng Thượng, đại nội tổng quản như hắn chết bao nhiêu lần cũng không đủ.



"Không cần, trẫm tin Lâm thái phi sẽ không hại trẫm. Ngươi lui xuống đi, trẫm muốn tự mình xem lá thư này."



"Vâng!" Nô tài biết vâng lời, mới là nô tài tốt. Huống chi, phong thư này đã qua tay Lưu Vĩnh Toàn, chắc chắn không có vấn đề. Tuy không mở ra nhưng hắn cũng đã kiểm tra phía ngoài.



Hoàng Thượng không phải người ngu ngốc, sao có thể không phòng bị được? Nếu không, hắn cũng không thể làm Hoàng Thượng!



Bên này, Hoàng Thượng chầm chậm mở thư ra. Nhìn nội dung bên trong thư, biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, nhưng nội tâm xác thực dậy sóng! Tuy những gì Lâm thái phi nói đều là suy đoán của bản thân hắn trước giờ, cái chính là, hắn một chút cũng chưa từng nghĩ điều này là sự thật



Lâm thái phi là trưởng bối trong cung, có một số việc người khác không rõ nhưng bà ta chắc chắn sẽ biết một chút.



Lá thư này, hẳn là Lâm thái phi vì đề phòng việc ngoài ý muốn nên đã chuẩn bị từ trước. Dòng đầu viết, nếu bà chết, sẽ có người đến nói cho Hoàng Thượng biết sự tồn tại của phong thư. Hiện tại Lâm thái phi đã chết, người bà an bài, thông qua Lưu Vĩnh Toàn đưa cho mình.



Lâm thái phi là một nhân vật khó lường, chỉ tiếc thua trong tay Vương thái hậu. Nhưng rốt cuộc cũng đã có phòng bị.



Thái hậu, Ngũ hoàng tử, hết thảy những người này!



Hiện tại Hoàng Thượng đã chết lặng. Suy nghĩ một chút, mọi thứ đều rõ ràng. Hóa ra sự thật là như vậy, mình thật sự không phải nhi tử do Thái Hậu sinh ra đời!



Lời Tĩnh phi năm đó nói, hoàn là sự thật!



Rất buồn cười. Thái Hậu khiến hắn trở thành kẻ ngốc, bà ta muốn làm thế nào thì làm thế đấy! Mà chính mình còn diễn một màn mẫu từ tử hiếu, rốt cuộc, tất cả mọi người đều nguỵ trang.



Tâm tìnhHoàng Thượng buồn bực, lúc đến Trường Xuân cung dùng bữa còn uống thêm vài chén rượu.



Lý Già La khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, uống nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu, nên uống ít một chút."



Hoàng Thượng cười nói: "Đường đường là Hoàng Thượng, ngay cả uống rượu cũng không thể tự do sao? Ái phi, trẫm không có say. Cũng chỉ có ở nơi này của ái phi, trẫm mới có thể nhẹ nhàng thoải mái. Có những thứ, trẫm phải chôn giấu trong lòng cả đời, không thể nói với ai. Có phải trẫm thực buồn cười không?"



Lý Già La nghe xong, dịu dàng đáp: "Hoàng Thượng không thử, sao lại biết không có ai có thể tâm sự cùng? Lại nói, Hoàng Thượng không tín nhiệm thiếp đúng không? Hoàng thượng sợ thần thiếp sẽ nói ra sao? Nhưng thật ra, thần thiếp cảm thấy thần thiếp là một người vô cùng kín miệng.



Hoàng Thượng là trượng phu thần thiếp, là chỗ dựa của hai đứa nhỏ. Người ta nói nhà mẹ đẻ là chỗ dựa của cô nương khi xuất giá, nhưng nhà mẹ đẻ thần thiếp không như thế, thần thiếp cảm thấy không thể tin cậy được. Chỗ dựa duy nhất của thần thiếp, chính là người, Hoàng Thượng. Người không vui, mẹ con bọn ta cũng không dễ chịu. Cho nên, thần thiếp thích nhất là lúc Hoàng Thượng vui vẻ!"



Lý Già La nói với Hoàng Thượng, nàng và Hoàng Thượng cùng nhận vinh hoa chịu chung tổn hại. Nàng không có một nhà mẹ đẻ tốt, nếu Hoàng Thượng suy sụp, nàng cũng sẽ cùng đường.



Hoàng Thượng vuốt ve mặt Lý Già La: "Mấy năm nay, ái phi cũng không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn cứ như lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ái phi. Giống như đúc, à mà không đúng, càng lúc càng trở nên hoàn mỹ. Ngươi nói xem, trẫm lớn lên có giống Thái Hậu hay không?" Khi Hoàng Thượng nói lời này, đại khái có chút say.



Lý Già La nói:" Không phải lớn lên giống tiên đế sao? Tuy không giống với Thái Hậu, nhưng rất anh tuấn. Thần thiếp cực thích." Lý Già La đã gián tiếp nói ra đáp án của mình. Hoàng Thượng và Thái Hậu một chút cũng không giống nhau.



Đây là sự thật, nàng không hề nói sai, Hoàng Thượng khi lớn, căn bản là không giống với Thái Hậu. Nếu là trước kia, Hoàng Thượng sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì lớn lên giống tiên đế mà không giống Thái Hậu là chuyện bình thường. Nhi tử có người giống phụ thân, có người giống mẫu thân. Nhưng Hoàng Thượng đã tìm được đáp án, im lặng một lát rồi nói với Lý Già La: "Nàng nói đúng lắm, trẫm và Thái Hậu không giống nhau, sao trẫm lại không phát hiện sớm chứ?"



Nếu mình và Thái Hậu không giống, như vậy Ngũ hoàng tử lớn lên giống Thái Hậu, đặc thù người của Vương gia rõ ràng như thế, đây chính là đáp án!



Vương gia thế mà cũng dám mơ tưởng! Trẫm sẽ không nóng nảy. Trẫm muốn xem Vương gia các ngươi từ từ chậm rãi sụp đổ!