Hậu Cung Kế

Chương 148 : Điệu hổ ly sơn

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Chang Phi



Beta:Sutháiphi



Lý Già La ở trong cung mỗi ngày trôi qua rất thanh nhàn.



Hôm nay, có thái giám quản lý ngoại vụ lại đây bẩm báo, nói là Dương thị ở Hoàng Giác Tự bị bệnh nặng. Dương thị chính là Dương Ngọc Dung bởi vì chuyện nguyền rủa nên bị đưa đến Hoàng Giác Tự, mấy năm nay đều không có tin tức gì.



"Bệnh nặng? Không phải cứ nửa tháng là có thái y đến Hoàng giác Tự xem bệnh sao? Sao trước kia không có tin tức Dương thị sinh bệnh?" Tới khi bệnh nặng mới bẩm báo.



Thái giám kia cúi đầu, ai cũng biết người ở Hoàng Giác Tự sống chết đều không có người quản. Đến lúc sắp chết mới báo tin cho người trong cung, dù sao những người này đều là người phạm sai lầm. Hơn nữa người trong cung cũng không muốn nghe tin tức của tội nhân, bọn họ cũng không tự tìm mất mặt.



Lý Già La nói: "Thỉnh thế tử phu nhân của phủ Uy Viễn Hầu tiến cung một chuyến, cả Ninh phi cùng Tứ công chúa cũng mời đến đi."



Dương thị làm ra chuyện này, Lý Già La cũng không thèm nghĩ nữa người đã bị bệnh nặng, để cho nàng ta gặp người nhà một lần đi. Không phải Lý Già La giả nhân giả nghĩa, mà là đã không cần phải ta tay tàn nhẫn nữa.



Tô Ninh phi tới trước, Tứ công chúa ngồi ở phòng khác chơi. Lý Già La cũng nói cho Tô Ninh phi biết tình huống bây giờ. "Mặc kệ thế nào, nàng ta cũng làm được một việc tốt là sinh ra Tứ công chúa, ngươi mang Tứ công chúa đi một chuyến đi, đến đó làm thế nào thì ngươi cứ xem mà làm đi."



Vốn dĩ cung phi không có lệnh là không thể ra cung nhưng Hoàng Quý Phi lại có quyền lợi, có thể quyết định được chuyện này. Đặc biệt là ở dưới tình huống không có Hoàng Hậu.



Tô Ninh phi cũng biết, Dương thị này sắp không chịu được nữa rồi. Cho nên để Tứ công chúa gặp mặt mẹ đẻ một lần cuối cùng cũng không sao. Tô Ninh phi không nghĩ gì, Dương thị sinh ra Tứ công chúa, trước khi lâm chung gặp mặt nữ nhi một lần cũng là đúng.



Chỉ là Tô Ninh phi sợ Dương thị nói với Tứ công chúa những lời khó nghe gì, vậy thì thật không tốt.



Một lát sau, Trường Ninh quận chúa cũng tới Trường Xuân Cung, nàng đã biết được mọi chuyện từ trong miệng thái giám truyền tin.



Nói thật, Dương thị tuy rằng là cô em chồng của nàng nhưng nàng chưa từng gặp qua Dương thị. Cho dù ở trong cung, cũng chưa có gặp qua. Nghe nói cô em chồng này sắp không xong, nàng cũng không có cảm giác gì, nhưng chắc là bà bà sẽ khó chịu.



"Ngươi mang tin cho nhà chồng ngươi nếu muốn đi gặp nàng, thì đi thôi. Bên này ta sẽ viết thủ dụ, mang đi qua đấy là được." Lý Già La nói.



"Tạ Hoàng Quý Phi nương nương ân điển."



Nhìn nhìn Tô Ninh phi, trong lòng hai người đều biết rõ lần này chỉ sợ thật sự là gặp mặt lần cuối cùng rồi. Bởi vì sự tình tương đối gấp, Trường Ninh quận chúa từ trong cung ra, liền nhanh chóng trở về nhà.



Trở về nhà, còn chưa kịp thay quần áo, liền đi tìm bà bà, đem sự tình nói ra. Chuyện này giấu cũng không phải là chuyện tốt gì, vẫn nên nói ra đi.



Dương phu nhân vừa nghe xong muốn té xỉu! Đó chính là nữ nhi của mình, vừa nghe được tin nàng bệnh nặng, trong lòng bà sao có thể chịu được? Trước kia tuy rằng ở Hoàng Giác Tự nhưng người vẫn còn sống. Còn hiện tại, lại nghe được tin tức nữ nhi bị bệnh nặng.



"Mẫu thân, ngài sao rồi?" Trường Ninh quận chúa vội đỡ Dương phu nhân.



Dương phu nhân che ngực, miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng nước mắt lại chảy ra.



Đây là tạo cái gì nghiệt, làm cho bà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Lúc trước nếu mình kiên quyết không cho nàng tiến cung thì tốt rồi, sẽ không có việc như hôm nay.



"Mẫu thân, trong cung đã viết thủ dụ, ta đã nhận được. Ngài xem, có muốn đi gặp muội muội hay không?" Trường Ninh quận chúa nói.



Dương phu nhân thở dài. "Cũng chỉ có thể như vậy, bên Tứ công chúa ngươi có thể nghĩ được biện pháp gì không?" Tốt xấu gì cũng là nữ nhi mình sinh, thế nào cũng muốn gặp một lần.



Trường Ninh quận chúa nói: "Hoàng Quý Phi đã an bài, Tô Ninh phi sẽ mang theo tứ công chúa cùng đi Hoàng Giác Tự."



Dương phu nhân lại thở dài, Hoàng Quý Phi cũng đã hết lòng rồi, chính nữ nhi mình trước kia đã làm sai. Hiện tại còn có thể làm được đến mức này, đổi lại là bà, bà cũng làm không được.



Trường Ninh quận chúa ôm nhi tử lại đây, Dương phu nhân thấy tôn tử, tâm tình bình phục hơn chút ít.



Trước đây những cung phi phạm phải sai lầm giống Dương thị, cho dù có chết cũng không có khả năng nhìn thấy người nhà. Hiện giờ mình có cơ hội này, cũng là ân điển từ trong cung.



Uy Viễn Hầu nói: "Đi đi, ngươi đi gặp nàng lần cuối, coi như đời này duyên phận đã hết. Nàng một mình ở Hoàng Giác Tự, như vậy cũng coi như là được giải thoát."



Tâm tình của Uy Viễn Hầu cũng không tốt, nữ nhi từ khi sinh ra đến lúc lớn lên, hắn vẫn luôn yêu thương. Bây giờ lại sắp mất đi, trong lòng tất nhiên là khó chịu, từ khi nữ nhi bị đưa đến Hoàng Giác Tự, hắn biết cả đời này đã mất nữ nhi này.



"Nếu không phải Hoàng Quý Phi không so đo, mấy năm trước nàng ta đã không còn nữa. Mấy năm nay là cho nàng ta sống thêm rồi, nếu ngươi nghĩ như vậy, trong lòng sẽ không khó chịu." Uy Viễn Hầu nói với Dương phu nhân.



Chuyện lúc trước nếu Hoàng Thượng so đo, Dương gia bọn họ sẽ không thoát được. Hiện giờ còn giữ lại cho nàng sống thêm mấy năm, vậy còn có thể có oán giận gì nữa?



Dương phu nhân khóc lóc. "Ta biết, ta biết, ta đi gặp nàng, để nàng an tâm thôi."



Bà còn có nhi tử cùng tôn tử, mọi chuyện đã không thể vãn hồi, chỉ có thể đi gặp mặt nữ nhi một lần cuối cùng. Cho dù có thương tâm không thôi nhưng sự thật chính là sự thật, không thể chỉ vì mình thương tâm chuyện này liền không xảy ra.



Uy Viễn Hầu để con dâu Trường Ninh quận chúa cùng Dương phu nhân mang theo gia đinh đi Hoàng Giác Tự.


Bọn họ đã ra khỏi Trường Xuân Cung, ở bên ngoài bị người vây quanh còn có thể thế nào, đương nhiên là ra sức phản kháng rồi. Con mẹ nó ai có thời gian nói chuyện cùng bọn họ, tất cả mọi người đều là một bộ dáng liều mạng, cầm lấy đao liền chém. Trước kia cũng không phải chưa có chém người. Lần này vì muốn chạy thoát, càng phải dốc ra toàn sức lực toàn thân.



Chỉ là những người này, ở bên ngoài vào nhà cướp của vẫn là có bản lĩnh. Dù sao, đó là đối phó với bình dân áo vải nhưng lần này đối mặt với cao thủ đại nội. Trong chốc lát, mười người cũng chỉ dư lại một người cuối cùng, chính là lão đại kia.



"Đầu nhi, muốn bắt sống hay không? Chúng ta cũng muốn hỏi hắn một chút."



Lão đại kia vừa nghe thấy, càng thêm liều mạng, tìm một con đường sống trực tiếp xông ra vòng vây, thế nhưng lại chạy thoát.



"Được rồi, không cần đuổi theo! Cứ như vậy đi!"



Nói như vậy, người sau lưng kia đã cho hắn giữ lại cái mạng này. Rốt cuộc, chuyện gì bọn họ cũng chưa có làm, vừa chạy ra tới ngoài đã bị người khác bao vây. Đây rõ ràng là có người tiết lộ hành tung nhưng là ai làm việc này? Bọn họ giữ mạng cho hắn, hắn cũng ko cảm kích.



Người như vậy giữ lại, sẽ khiến cho kẻ khác phải lo lắng đề phòng.



Lý Già La ở Yêu Nguyệt Cung tới lúc trời tối, hai người nói với Lý Già La: "Hoàng Quý Phi nương nương, bên ngoài đã tẩy rửa sạch sẽ, thỉnh nương nương hồi cung!"



"Làm phiền các vị." Lần này tới đây, Lý Già La chỉ dẫn theo Tiểu Lục Tử cùng Anh Đào, những người khác ở Trường Xuân Cung, đều để cho bọn họ đi chỗ khác. Cho nên chỉ có Anh Đào cùng với Tiểu Lục Tử biết có cái mật đạo này. Hai người đều là người bên mình, sẽ không tiết lộ ra ngoài.



Chờ Lý Già La đeo ngọc bài lên trên cổ, rất bình tĩnh mang theo nhi tử trở về Trường Xuân Cung.



Ở Trường Xuân Cung, trước khi Lý Già La trở về, đều đã quét tước sạch sẽ. So với lúc rời đi cũng không khác gì. Bất quá, Lý Già La cũng không muốn làm người mù. Tuy Hoàng Thượng bảo vệ cho nàng thực tốt, nhưng nàng cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.



Lý Già La nói với hai người kia: "Hoàng Thượng có cho các ngươi nói cho bổn cung biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"



Hai người lắc đầu, một người trong đó nói: "Nương nương muốn hỏi cái gì, ti chức biết cái gì sẽ nói hết."



"Tốt, chuyện hôm nay rốt cuộc là sao?"



"Có người phóng hỏa, khiến cho rối loạn. Sau đó muốn nhân cơ hội vào Trường Xuân Cung gây bất lợi cho nương nương, bất quá những người này đã bị đồng liêu ti chức xử lý sạch." Người nọ nói đơn giản một chút.



Dương Phấn ra roi thúc ngựa chạy tới Hoàng Giác Tự, trên đường gặp được mẫu thân cùng thê tử.



Dương phu nhân thấy Dương Phấn, vội chịu đựng đau đớn nói: "Phấn nhi, sao ngươi lại tới đây? Trong cung làm sao bây giờ?"



Dương Phấn nói: "Nương, thương thế của ngươi thế nào? Sao không ở lại Hoàng Giác Tự, bị thế này không dễ đi lại. Trong cung, nhi tử cũng an bài người xong đâu đó. Là Hoàng Quý Phi nương nương để nhi tử lại đây."



"Nương nương rộng lòng nhưng chúng ta cũng không thể ỷ vào như vậy mà không quan tâm, lỡ như trong cung xảy ra chuyện gì, ngươi không thể thoái thác tội của mình."



"Nhi tử hiểu rõ, sau này tất nhiên sẽ không như vậy nữa."



Tô Ninh phi thấy Dương Phấn đã lại đây, đối với sự tình trong cung liền ẩn ẩn bất an, cách xe ngựa nói với Dương Phấn: "Dương thống lĩnh, bổn cung cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ quặc, Dương phu nhân bên này đã có bổn cung, ngươi vẫn là đi về trước đi."



"Đa tạ nương nương nhắc nhở, thần trở về ngay."



Chỉ là còn không chờ Dương Phấn trở về đã có người chạy vội tới, xuống ngựa lập tức nói với Dương Phấn: "Thống lĩnh, không xong rồi, trong cung xảy ra chuyện! Trong cung bị cháy!"



Dương phu nhân trong lòng run sợ, vội nói với Dương Phấn: "Ngươi chạy nhanh trở về, chạy nhanh trở về! Ta nơi này đã có nàng dâu của ngươi chiếu cố, không có chuyện gì. Thân là thần tử, nên toàn tâm toàn ý làm tốt việc của mình!"



Dương Phấn vội cưỡi ngựa trở về cung. Dương phu nhân nói với Tô Ninh phi: "Nương nương, có phải ngài thấy có chuyện gì không ổn không?" Dương phu nhân không dám nghĩ, nhưng những chuyện này xảy ra đều không thể không làm bà nghĩ tới bên kia. Tại sao lại như vậy?



Tô Ninh phi thở dài, nàng vốn dĩ không nghĩ đem cuộc nói chuyện của mình cùng với Dương Ngọc Dung nói cho Dương phu nhân biết. Nhưng sự tình đã tới tình trạng này, không nói cũng không được. Nàng cảm thấy rất kỳ quái ở đâu có chuyện khéo như vậy? Vừa lúc Dương Ngọc Dung sinh bệnh thì lúc này Hoàng Thượng lại không ở trong cung. Sau đó thì lúc đi trên đường Dương phu nhân còn té bị thương chân, Dương thống lĩnh chạy tới bên này, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn mà.



Dương thống lĩnh biết mẫu thân mình bị thương, là nhi tử duy nhất của Dương phu nhân, hắn không đến là không thể. Hơn nữa khoảng thời gian này trong cung thực an tĩnh, Hoàng Quý Phi lại là người thông tình đạt lý biết Dương phu nhân xảy ra chuyện, khẳng định sẽ để Dương thống lĩnh lại đây đón mẫu thân mình.



Dương thống lĩnh vừa đi trong cung liền cháy, nhiều trùng hợp như vậy, nào có cái gì mà trùng hợp nhiều vậy? Chỉ hy vọng Hoàng Quý Phi cùng Tứ hoàng tử trong cung không có xảy ra chuyện gì, bằng không các nàng tất cả đều chạy không thoát!



Dương phu nhân thống khổ không thôi. "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy, ta đây là tạo cái nghiệt gì lại nuôi ra một cái súc sinh như vậy, không đem thân nhân của mình hại hết, nàng sẽ không bỏ qua hả!"



Nếu lúc này, còn không biết chính nữ nhi mình cố ý an bày, Dương phu nhân là kẻ ngu. Lúc trước làm hại người trong nhà còn chưa đủ, hiện tại còn muốn tiếp tục hại người.



Con trai của nàng cùng tôn tử, phải làm sao bây giờ. Trường Ninh quận chúa cũng hận không nhịn được, cô em chồng này vì cái gì muốn đánh đổ Hoàng Quý Phi, lại nhẫn tâm với người trong nhà mình như vậy. Đây chính là mẹ ruột nàng ta, có thể làm cho bà bị thương thì có thể thấy được nàng ta tàn nhẫn đến cỡ nào. Chuyện này, một mình nàng ta tuyệt đối làm không được, nàng ta không có cái năng lực kia. Nhất định là có người lợi dụng cô em chồng này nhưng cô em chồng này còn không phải là cam tâm tình nguyện bị người lợi dụng sao?



Nàng cho rằng diệt trừ được Hoàng Quý Phi, nàng có thể hồi cung? Nằm mơ đi! Hiện tại chỉ mong Hoàng Quý Phi cùng Tứ hoàng tử bình an, bằng không Hoàng Thượng nổi giận lôi đình, ai có thể thừa nhận nổi?



Không lâu sau, bên Hoàng Giác Tự cũng truyền đến tin tức, nói là Dương thị đã bệnh nặng bỏ mình.



Dương phu nhân khóc lóc. "Tạo nghiệt! Nàng chết vẫn còn muốn cho chúng ta không được sống yên ổn, ta chính là tội nhân của Dương gia!"



Trường Ninh quận chúa thầm nghĩ, nàng ta biết mình phải chết, còn muốn tính kế người. Đúng thật là không buông tha bất luận một cơ hội nào! Quả thực là phát rồ!