Hậu Cung Kế

Chương 15 : Bất lực

Ngày đăng: 23:11 21/04/20


Edit: Puta Ng



Beta: Nam Thiên Vân



“Tiểu thư, thật sự đã làm cho 2 di nương kia bị cấm túc! Vẫn là tiểu thư lợi hại nhất!” Hổ Phách ánh mắt lấp lánh! Tiểu thư thật là thông minh!



Chỉ phân phó nàng làm một việc nho nhỏ, thế mà đã thành sự! Thật là cao siêu! Đã lâu không được hầu hạ bên người tiểu thư, vẫn là ở bên cạnh tiểu thư thật vui.



“Không có Hổ Phách, tiểu thư ta cũng bó tay không có cách nào.” Lý Già La cười nói, có Hổ Phách bên cạnh, ngày tháng trôi qua rất làm cho người ta thư thái.



“Ha ha, “ Hổ Phách cười cười xin lỗi, sau đó thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao biết Đại Mạo nhất định sẽ nói cho Vân ma ma, lỡ như nàng ta đem kể cả nô tỳ ra, không phải hỏng chuyện sao?”



Lý Già La đáp: “Trong mắt các nàng, ngươi là người của phu nhân, ta chẳng qua là mới tới đây, tình cảm với ta không sâu, mà ngươi ở cùng Đại Mạo đã ba năm, vô tình trong lúc nói chuyện, chỉ cần vờ như lỡ lời, nhất định nàng ta sẽ nghe lọt.” Ở trên đường đến đây, Lý Già La liền phát hiện cái người Đại Mạo này rất có dã tâm.



Về phần Vân mụ mụ muốn Đại Mạo làm con dâu, lời đồn đãi này cũng không ít người biết, kết quả, khi ở trên đường, Lý Già La phát hiện con trai của Vân mụ mụ cùng Tử Đằng lén lút liếc mắt đưa tình, Tử Đằng này, nâng cao đạp thấp, ở ngoài mặt cùng Đại Mạo tỷ tỷ muội muội thân thiết, nàng ta dĩ nhiên biết tính toán của Vân mụ mụ, nhưng lại không từ chối sự tiếp cận của con trai Vân mụ mụ.



Đại Mạo kiêu căng tự mãn, đương nhiên muốn được Vân thị coi trọng, mà Vân mụ mụ là người thân cận nhất bên cạnh Vân thị, nay bởi vì chuyện với con trai Vân mụ mụ, Đại Mạo phải chịu thiệt, cho nên Đại Mạo dễ dàng nhận chuyện tốt này, cơ hội tốt như vậy nàng ta sẽ không bỏ qua, lại nói đây là chuyện tốt, không phải chịu trách nhiệm với người khác, Hổ Phách tùy ý nói một câu, đều đã tan thành mây khói.



Về phần cãi vã ở phòng bếp, là đương gia chủ mẫu, Vân thị hoàn thành một chuyện nhỏ như vậy, vẫn là dễ như trở bàn tay.
Thím Tiễn tự mình hầu hạ một nhà già trẻ, để chồng mình đi thi, kết quả lại nhận về kết cục thảm như vậy, hai mẹ con đều chết bệnh, thế nhưng ai quan tâm mẹ con họ?



Nếu Võ gia này thật sự có chút quan tâm họ, thì sẽ không có chuyện không biết Võ Uyển Trinh thật lớn lên trông thế nào.



Tuy rằng Lý Già La cũng là lợi dụng điểm này, nhưng trong lòng sao không cảm thấy tiếc nuối cho thím Tiễn?



Tiểu Bảo lúc này đang học, với lại hắn muốn giữ đạo hiếu, cho nên không đến, trong phủ lấy cho hắn một bàn đồ ăn, Lý Già La bình thường sai Hổ Phách đi qua nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo có đôi khi cũng nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ chạy đến Tứ Quý hiên tìm Lý Già La.



Hắn biết Lý Già La muốn tham gia tuyển tú, Tiễn Tiểu Bảo lúc ấy liền muốn mang Lý Già La lặng lẽ rời đi, hắn chỉ biết người Võ gia này không có lòng tốt, đón người về nhà, chẳng qua là có mục đích, nay còn muốn đem biểu tỷ hắn đưa vào cung, nói tiến cung trăm lợi ngàn lợi, nhưng nghe nói tiến cung, đến người thân cũng không được gặp, vậy cũng gọi là tốt sao?



Dù cho biểu tỷ nói rất nhiều với Tiễn Tiểu Bảo, hắn chỉ biết, mình không khuyên được biểu tỷ.



Biểu tỷ nói với hắn, cho dù không tiến cung, người trong phủ này cũng sẽ đem nàng đi làm tiểu thiếp của người khác, đều là như vậy, còn không bằng cố gắng tiến cung, cho dù chỉ được phong cái cấp bậc thấp nhất, cũng là người trong cung, người Võ gia sẽ không dám bất kính bài vị của mẹ nàng.



Tiễn Tiểu Bảo biết biểu tỷ trong lòng coi trọng nhất là cô, lời này, hắn giữ trong lòng.



“Giả như chúng ta ra ngoài, người Võ gia cũng có thể tìm đến, địa phận Trác Trâu này, là Võ đại lão gia quản, chúng ta không có giấy thông hành, đi nơi nào đều không được cho vào thành, giấy chứng minh thân phận cũng không có, kể cả có chạy đến nông thôn, cũng không ai cho chúng ta chỗ dung thân, huống hồ, Võ gia bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy, làm sao có khả năng cho phép chúng ta chạy trốn? Cho nên chúng ta không thể chạy thoát, thuận theo tự nhiên đi, ngươi cẩn thận, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.” Tiễn Tiểu Bảo lại một lần nữa cảm thấy mình còn quá nhỏ, nên đành bất lực.