Hậu Cung Kế

Chương 162 : Mỗi người một ngả

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Phương Thường Tại



Beta: Huệ Hoàng Hậu



"Phụ thân, ngài tìm ta?" Vương Trác Quân đi vào thư phòng Vương thái sư, cái địa phương này, Vương thái sư không cho người bình thường đi vào, đặc biệt là nữ quyến, có điều Vương Trác Quân là một ngoại lệ.



Tình cảm của Vương thái sư cùng Vương phu nhân rất tốt, con cái cũng nhiều, có điều nữ nhi thì chỉ có một mình Vương Trác Quân.



Từ nhỏ Vương Trác Quân đã rất thông tuệ. Vương thái sư thường tiếc nuối vì sao nữ nhi này không phải nhi tử, bằng không về sau vương gia cũng không cần phải lo gì nữa rồi.



Vương thái sư cười gật đầu, hỏi: "Ngày hôm qua đi xem mã cầu, cảm thấy thế nào?"



Vương Trác Quân đáp: "Phụ thân, nữ nhi cảm thấy cũng giống nhau, thật sự không thấy đặc biệt được như phụ thân nói."



Vương thái sư cười nói: "Là không giống đâu, trước kia lúc ta còn trẻ mã cầu đều là đánh thật, không giống hiện tại còn làm cầu. Rốt cuộc vẫn là không giống nhau."



"Đúng rồi, Trác Quân, có thấy Ngô Vương không?" Vương thái sư hỏi.



Vương Trác Quân nhíu nhíu mày, nói với Vương thái sư: "Phụ thân, ngài thấy Ngô Vương tốt sao? Nữ nhi cảm thấy Ngô Vương không thành được cái gì đâu."



Vương thái sư nói: "Thật ra Ngô Vương có ý kết thân với nhà chúng ta. Có điều, Trác Quân à, làm phụ thân, ta còn muốn nghe ý kiến của ngươi, nhà chúng ta như vậy, hôn sự của ngươi tất nhiên là không phải lo, dù không tiến vào hoàng thất, phụ thân cũng có thể tìm một gia đình tốt cho ngươi, cam đoan cả đời cơm áo không lo, cũng không có ai dám hà hiếp đến ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn tiến vào hoàng gia, như vậy phải khom lưng cúi đầu chính là ngươi! Không có người sẽ nhân nhượng ngươi."



Vương Trác Quân nghe xong nói: "Phụ thân, nhân sinh trên đời, nếu tầm thường vô vị thì có ý tứ gì, không riêng gì nam tử, nữ tử cũng muốn được lưu tên vào sử sách, dù không phải lưu cái tên thì cũng không nên là một người mà đời sau chẳng ai nhớ đến. Phụ thân, ta nói rồi, ta hy vọng ngàn năm sau người đời đều nhớ đến có một ngươi như ta."



Mà có thể được ghi vào sử sách, trừ bỏ Hoàng Thượng, đó chính là Hoàng Hậu và Thái Hậu.



Vương Trác Quân tự nhận là không thua kém bất kì ai, vì sao phải làm một nội trạch phu nhân bình thường, sau đó cứ như vậy mà sống cả đời?



Hơn nữa, nếu về sau có thể sinh ra một hoàng đế, như vậy nàng chắc chắn sẽ được sử quan ghi tạc vào sử sách. Đây mới là cuộc đời mà nàng muốn.



Tuy rằng cuộc sống nơi hoàng cung rất hung hiểm, nhưng Vương Trác Quân tự cảm thấy, khẳng định là nàng sẽ như cá gặp nước.



Vương thái sư lại một lần nữa cảm thấy đáng tiếc vì nữ nhi này của mình không phải nhi tử. Bằng không, Vương gia bọn họ khẳng định là có thể càng tiến thêm một bước.



Vương Trác Quân cảm thấy Ngô Vương quá mức tuỳ tiện, không ổn trọng. Mặc dù có một mẫu phi ở trong cung, còn tương đối được sủng ái, nhưng ngôi vị hoàng đế đối với Ngô Vương khẳng định là quá xa xôi.



"Như vậy Tấn Vương thì sao?" Vương thái sư nói "Ngươi cảm thấy Tấn Vương như thế nào?"



Vương Trác Quân nói: "Phụ thân, Tấn Vương cùng Ngô Vương đều là học trò của ngài. So sánh với Ngô Vương thì đương nhiên Tấn Vương tốt hơn một chút. Hơn nữa mẫu thân hắn đã qua đời, nhà ngoại không có thực lực gì, nếu hắn muốn bước lên cái ngôi vị hoàng đế kia thì chỉ có thể là dựa vào thê tộc của mình. So với phía Ngô Vương, còn phải chia sẻ vinh quang này với bên mẫu tộc của hắn, không bằng chọn Tấn Vương cho thỏa đáng."



Tấn Vương này, có đôi khi Vương Trác Quân cũng nhìn không rõ. Có điều nàng cho rằng chỉ cần mình có thể vào hậu cung, tuyệt đối có thể thu hậu cung vào trong tay.



Mặt khác, rốt cuộc Vương Trác Quân là một thiếu nữ, bộ dáng Tấn Vương tuấn tú lịch sự, hơn nữa đúng là mẫu người mà Vương Trác Quân thích, đã thế lại có thể thực hiện mộng đẹp của nàng, cho nên Vương Trác Quân liền xem trọng Tấn Vương.



Vương thái sư nói: "Trác Quân, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi? Phải biết rằng, quý phut Tấn Vương cũng đã có vài cơ thiếp. Nếu ngươi gả vào nhà bình thường, về mặt này tất nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt như vậy."



Vương Trác Quân nói: "Phụ thân, nhà bình thường chỉ là lúc đầu không có thị thiếp, nhưng vẫn có thông phòng đấy thôi. Chờ khi chính thê tuổi già sắc suy, cũng chỉ sủng ái các nữ nhân trẻ trung. Chính thê chịu thương chịu khó, còn bị người coi khinh, so với như vậy, đã là chịu thiệt thòi, ta gả vào hoàng gia còn có thể được vẻ vang, như vậy tính ra thì vẫn là gả vào hoàng gia tốt hơn."



Đều phải đối mặt với chuyện trượng phu có rất nhiều nữ nhân, vì sao nàng không tìm một người tốt nhất, cũng chỉ có tốt nhất mới xứng đôi với nàng.




Mọi việc đều tiến hành thuận lợi như Hoàng thượng mong muốn. Triệu gia đại tiểu thư cũng rất đủ tư cách để làm một Thái tử phi.



Đại hôn xong xuôi, Hoàng Thượng liền yên tâm. Mà một khi đã an lòng, thân thể lập tức được buông lỏng, sau đó hắn liền bệnh nặng bệnh nhẹ triền miên.



Thái tử đã bắt đầu tiếp nhận chính vụ, Hoàng thượng cũng không có gì lo lắng.



Lúc Hoàng thượng hấp hối đã truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho Thái tử, sau đó vẫy lui mọi người, chỉ giữ lại Hoàng Hậu.



Vương Hoàng hậu nhìn nam nhân bệnh nặng nguy kịch trên giường, trong lòng có bao nhiêu loại cảm xúc hỗn tạp.



Khi xuất giá, nàng cũng đã từng có ảo tưởng, đáng tiếc nam nhân này bóp nát tất cả. Thật không ngờ hắn có thể tàn nhẫn như thế, trực tiếp khiến nàng vĩnh viên. không thể sinh được hài tử. Hắn làm kẻ tàn độc thứ nhất, nàng cũng không ngại làm kẻ tàn độc thứ hai, sao lại không thể?



"Hoàng thượng, để thần thiếp nói cho người một bí mất. Kỳ thật Thái tử chẳng phải là con ruột của thần thiếp đâu." Hoàng hậu nhẹ nhàng nói bên tai Hoàng thượng.



Quả nhiên, ánh mắt Hoàng thượng liền thay đổi, trừng mắt nhìn Vương Hoàng hậu.



Vương Hoàng hậu chỉ cười nhạt, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp biết ngài vô cùng tức giận. Chỉ là bây giờ dù ngài có tức giận thế nào thì cũng có ích lợi gì đâu? Thái tử hiện tại vẫn là hài tử của thần thiếp, mà thần thiếp cũng sắp bước lên ngôi vị Thái hậu, cả đời sau đều hưởng vinh hoa phú quý. Ha ha, Hoàng Thượng, vốn dĩ thần thiếp cũng không muốn làm như vậy, là chính người bức thần thiếp phải ngoan độc. Đời này thần thiếp tự nhận không hề làm chuyện gì có lỗi với Hoàng thượng, vậy sao người lại sai người làm cho thần thiếp ăn phải thứ không nên ăn, để rồi vĩnh viễn không thể có hài tử? Chỉ cần Hoàng thượng có một chút ít thương tiếc thần thiếp thôi, sao thần thiếp có thể làm đến bước này. Tất cả, tất cả mọi thứ hôm nay, đều là Hoàng thượng người gieo gió gặt bão mà thôi."



Hoàng thượng suy yếu nói: "Là đế vương, ai lại cho phép thế lực ngoại thích quá lớn. Ấy là do Vương gia các ngươi quá tham lam. Đời này có Hoàng hậu, lại trông đời sau tiếp tục làm Hoàng hậu. Hay để giang sơn của Tiêu gia đổi thành họ Vương thì các ngươi mới cam tâm?"



Nếu đã làm thần tử, thì hãy tâm tâm niệm niệm mà làm đúng trọng trách của mình. Là Vương gia có dã tâm quá lớn, cho nên hắn không thể buông tha, không thể không khiến Vương Hoàng hậu trở thành vô sinh.



"Ha ha, Hoàng thượng ngài thật đúng là muốn nói cái gì đúng thì chính là cái ấy đúng. Chỉ là, người ngồi lên ngai vàng sau này, nhất định sẽ là hài tử có dòng máu của Vương gia thần thiếp. Ngài nếu ở dưới hoàng tuyền có linh thiêng, nhất định có thể nhìn thấy."



"Nói như vậy, Thái tử là hài tử của Vương gia các ngươi?" Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.



"Hoàng thượng a Hoàng thượng, chuyện như vậy sao thần thiếp có thể dám làm chứ. Chẳng phải ngài tự thấy rõ Thái tử lớn lên rất giống Hoàng thượng nên ngài mới có thể khẳng định hắn là nhi tử của mình, nếu không sao có thể đồng ý với chuyện lập hắn làm Thái tử, thần thiếp nói có phải hay không?"



Hoàng Thượng là người đa nghi, nếu không phải xác định được Thái tử là nhi tử của chính mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lập Thái tử như thế. Nguyên nhân chính là do hắn biết Thái tử là con hắn, nên bao chuyện sau này mới phát sinh. Về việc này, Vương Hoàng hậu cũng chẳng cần lừa gạt Hoàng thượng làm gì.



Muốn lợi dụng sơ hở cũng cần một chỗ trống hoàn hảo. Vốn dĩ chính nàng mang thai sẽ vô cùng gian nan, nhưng lúc ấy không chỉ mang thai, còn có thể sinh hạ một Hoàng tử mà không làm Hoàng thượng nghi ngờ mới là lạ kỳ. Vì vậy, nếu hài tử lớn lên không giống Hoàng thượng, chắc chắn hắn sẽ dùng muôn vàn lý do để phản đối lập Thái tử.



Hoàng thượng cười: "Quả nhiên là Hoàng hậu. Chỉ là, làm nữ nhân mà quá thông minh, cũng thật không tốt."



"Thần thiếp chỉ lơ là một chút mà thôi, Hoàng thượng ngài đã đùa bỡn thần thiếp trong tay như con rối, sao còn có thể ngu ngốc tiếp nữa. Xét đến phân vị Hoàng hậu của thần thiếp, rồi phân vị của Thái tử trong lòng Hoàng thượng, thần thiếp liền nói cho người một tin tức vô cùng tốt. Người còn nhớ vị Trấn Bắc hầu gia Thẩm gia đại tiểu thư kia chứ? Kỳ thật, Thái tử là do nàng ta sinh ra. Còn nhớ lúc ấy toàn bộ nữ quyến Thẩm gia đều bị sung vào giáo phường, là thần thiếp cứu nàng ta, rồi an bài vào trong Khôn Ninh cung... rồi đợi nàng ta sinh được hài tử. Hài tử này liền trở thành đứa nhỏ của thần thiếp. Lại nói, còn chẳng phải nhờ thần thiếp mà ước nguyện của Hoàng thượng mới thành hiện thực sao? Thần thiếp biết, trước kia Hoàng thượng vô cùng coi trọng Thẩm gia đại tiểu thư, lại kiêng kị Trấn Bắc hầu gia là tai họa ngầm, nên mới vứt bỏ nàng ta thôi. Hoàng thượng vẫn nên cảm tạ thần thiếp tác hợp, bằng không sao Thái tử có thể xuất hiện trên đời này."



Cái gọi là thích của Hoàng thượng, thực ra cũng chẳng là gì so với giang sơn của hắn. Điều này, Vương Hoàng Hậu rất rõ ràng.



"Cho nên, Hoàng thượng người vẫn nên sớm yên giấc ngàn thu đi. Dù cho người còn tiếc nuối gì thì thần thiếp sẽ thay ngài hoàn thành hết thảy. Sau đó cũng sẽ là lúc thần thiếp hoàn thành giấc mộng của mình rồi. Hoàng thượng à, thần thiếp cam đoan với người, ván cờ này, thần thiếp sẽ là người thắng cuối cùng. Hoàng thượng không cho huyết mạch của Vương gia kế thừa ngôi vị Hoàng đế sao, vậy hãy chờ vài chục năm nữa mà xem, ngài ở dưới cửu tuyền chắc chắn có thể thấy rõ ràng, xem giang sơn này rốt cuộc có quan hệ với Vương gia hay không?"



Hoàng thượng kích động: "Ngươi đã làm gì Thẩm thị?"



"Sao Hoàng thượng có thể hỏi câu hỏi ngớ ngẩn thế này chứ? Trên đời này làm gì còn có Thẩm thị? Không phải nàng ta cũng đã sớm tự vẫn rồi sao? Chính là thần thiếp mềm lòng, cho nàng để lại huyết mạch duy nhất của mình trên đời. Nàng ta ở dưới hoàng tuyền, cũng nên cảm tạ ân đức của thần thiếp. Thần thiếp chúc cho Hoàng thượng có thể tìm được nàng ta ở dưới ấy. Nhưng mà thần thiếp cũng thực tin tưởng, sao nàng ta có thể vui vẻ chào đón kẻ đã diệt cửu tộc nhà nàng chứ! Hai người ấy à, sớm đã là kẻ thù rồi."



Vương Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn Hoàng thượng kích động đến tắt thở, mà trong lòng nàng, cuối cùng cũng tâm như chỉ thủy (dứt khoát, không còn lưu luyến gì).



Quãng đường còn lại, chỉ có thể là người tàn nhẫn mới có thể đi tiếp. Vương Hoàng hậu bi thương lui ra ngoài, nghẹn ngào nói với mọi người: "Hoàng thượng băng hà." Nàng - cái người còn sống này, chỉ có thể càng bi thương hơn so với người khác thì mới có thể chấp nhận được.