Hậu Cung Kế

Chương 96 : Khoan thứ

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi



Beta: Vân Chiêu Dung



Từ sau khi sinh Tứ công chúa, cân nặng của nàng vẫn không giảm xuống. Hoàng Thượng ngẫu nhiên đến vài lần cũng chỉ là xem Tứ công chúa, không còn triệu nàng thị tẩm, thì ra ân ái không còn tồn tại.



Mắt nàng rơi lệ cũng đã nhanh chóng cạn khô, nhưng Hoàng Thượng không đến chính là không đến.



Nàng chỉ có thể mỗi ngày u buồn.



Nào ngờ đầu xuân này, thế nhưng lại truyền tới tin tức Huệ phi kia mang thai. Điều này khiến Dương chiêu dung bị đả kích.



Hoàng Thượng lại thích người khác, khiến Dương chiêu dung khó có thể chịu đựng.



Nàng yêu Hoàng Thượng, đối với việc Huệ phi mang thai, nàng không oán Hoàng Thượng, chỉ là trong lòng hận Huệ phi, bây giờ là Thục phi. Cho nên nàng mới nghĩ mọi biện pháp, muốn cho Thục phi này không dễ chịu.



"Các ngươi làm cái gì vậy? Dựa vào cái gì bao vây Minh Hoa cung của chúng ta?" Đại cung nữ Hương Vu vừa biết các nàng đều không ra được, sợ hãi sinh ra nóng nảy.



Lẽ ra, trong khoảng thời gian này, chủ tử của mình cũng không làm gì, vì sao còn bị vây đây?



Dương chiêu dung cũng đi ra, nhìn thấy người bên cạnh Hoàng Thượng là Lưu Vĩnh Toàn, ánh mắt sáng lên "Lưu công công, có phải Hoàng Thượng tới hay không?"



Lưu Vĩnh Toàn không đáp lại vấn đề này, nói thẳng khẩu dụ của Hoàng Thượng chính là bao vây đám người Minh Hoa cung, lại bắt một thái giám trong số đó. Dương chiêu dung vừa nhìn thấy thái giám này, mặt lập tức trắng bệch, thân thể đều phát run.



"Chiêu dung nương nương, chúng ta khuyên ngươi ngoan ngoãn ở trong Minh Hoa cung, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện không thích hợp, bằng không hậu quả ngươi chịu không nổi."



"Nương nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?" Hương Vu nghe lời Lưu Vĩnh Toàn nói, sao còn không biết đã xảy ra chuyện. Nhưng Hương Vu là Đại cung nữ của chủ tử mình, trong khoảng thời gian này chủ tử đâu có làm ra chuyện gì.



Trước kia còn muốn sai người Dương gia lấy cho chút dược. Chỉ là sau này mọi người đi nghỉ hè hành cung, chủ tử hành động cũng không tiện, chuyện này cứ như vậy bị bỏ qua.



Vì sao hiện tại Tứ công chúa đã sinh ra, lại xảy ra chuyện?



"Hương Vu, Hương Vu, làm thế nào, làm thế nào đây? Ta muốn chết, ta muốn chết!" Dương chiêu dung miệng không ngừng nói, nàng cực hoảng sợ. Từ khi thái giám kia bị bắt đi, nàng chỉ biết mình xong đời rồi.



Bản thân Dương chiêu dung không phải người thông minh. Làm búp bê vải kia chỉ là dựa vào hận ý, cảm thấy sẽ không bị ai phát hiện, nào ngờ bây giờ lại bị người khác phát hiện. Ánh mắt Lưu Vĩnh Toàn trước khi đi khiến Dương chiêu dung sợ không thôi. Có phải nàng nàng sẽ  bị biếm lãnh cung không?



Có phải nàng sẽ bị ban chết không? Nàng không muốn chết, nàng thật sự không muốn chết. Nếu biết việc sẽ thành ra như thế này, nàng nhất định không làm như vậy, nàng nhất định sẽ giữ khuôn phép, không bao giờ ghen tỵ.



"Nương nương, người bình tĩnh nói với nô tỳ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Người không nói, nô tỳ không biết, sẽ không biết nên làm gì bây giờ."



"Đúng đúng, Hương Vu, chỉ có ngươi có thể giúp ta. Ngươi nhanh chóng đi tìm cha ta và ca ca ta, bảo bọn họ nghĩ biện pháp cứu ta." Dương chiêu dung nói năng lộn xộn.




"Nhưng hiện tại trong lòng Hoàng Thượng không vui, thần thiếp không thể mặc kệ. Hoàng Thượng, thần thiếp nghĩ, chuyện này thần thiếp nói ra mới là thích hợp nhất. Một nhà Uy Viễn hầu không có gì sai lầm, thần thiếp thỉnh Hoàng Thượng tha cho cả nhà Uy Viễn hầu."



Hoàng Thượng nghe xong nói: "Ngươi một chút cũng không oán hận Dương chiêu dung?"



"Dương chiêu dung là Dương chiêu dung, phủ Uy Viễn Hầu là phủ Uy Viễn Hầu. Thần thiếp thị phi rõ ràng, không muốn khiến Hoàng Thượng khó xử. Thần thiếp biết, Hoàng Thượng muốn cho thần thiếp nói ra lời này. Nhưng Uy Viễn hầu lại là một trung thần. Nếu bởi vì chuyện này, khiến Hoàng Thượng mất đi một lương thần thì lỗi của thần thiếp rất lớn. Nếu không, phạt Dương gia ngầm đi chùa miếu cầu phúc cho thần thiếp, như vậy thần thiếp sẽ có thêm phúc khí. Hơn nữa việc này một khi vạch trần ra, vậy thì là chuyện tày đình. Vì một mình thần thiếp mà làm ra trận thế lớn như vậy, trong lòng thần thiếp cũng bất an."



"Sao có thể tự mình khen mình rõ ràng thị phi?" Hoàng Thượng nghe xong trong lòng thoả đáng, cười nói một câu.



"Hoàng Thượng, để thần thiếp khoe khoang một chút nha, thần thiếp đã cảm thấy thần thiếp biết rõ thị phi." Lý Già La cười nói.



"Thật sự muốn thả Uy Viễn Hầu phủ?" Hoàng Thượng hỏi lần nữa.



"Thần thiếp cầu tâm an lành, cũng là vì thần thiếp suy nghĩ cho đứa nhỏ của Hoàng Thượng. Không muốn sát sinh quá nhiều." Lý Già La nói.



Lưu Vĩnh Toàn thầm nghĩ, xem lời Thục phi nương nương nói vừa rồi, Hoàng Thượng không sủng nàng ấy thì sủng ai?



Dương Phấn trở về Uy Viễn Hầu phủ, mang nét cười nhàn nhạt trên mặt. Uy Viễn hầu hỏi: "Thế nào, Hoàng Thượng xử trí chúng ta thế nào?"



Hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên cho gọi Dương Phấn vào trong cung. Uy Viễn hầu và Dương phu nhân đều nóng vội không thôi.



"Hoàng Thượng nói, việc này không can hệ đến Uy Viễn Hầu phủ. Phụ thân và mẫu thân yên tâm đi. Chúng ta Uy Viễn Hầu phủ an toàn."



Dương phu nhân lải nhải khấn, a di đà Phật. Không có chuyện gì, không có chuyện gì rồi.



Uy Viễn hầu hỏi: "Sao Hoàng Thượng đột nhiên quyết định như vậy?"



Sắc mặt Dương Phấn trầm trọng, nói: "Là Thục phi nương nương biết chuyện này, sau đó khuyên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nghe xong lời Thục phi nương nương khuyên, không truy cứu trách nhiệm của quý phủ chúng ta. Chỉ là Hoàng Thượng nói,  Dương phủ chúng ta phải âm thầm đến các chùa miếu công đức, cũng để xua đi cái sát khí này!"



"Đây là việc phải làm!" Dương phu nhân nói: "Ta đây sẽ đi an bài." Buông tha người phủ bọn họ, bà chính là coi Thục phi trở thành Bồ Tát, đều sẽ đáp ứng.



Uy Viễn hầu hỏi: "Chiêu dung nương nương bên kia xử trí như thế nào?" Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.



Trong lòng Dương phu nhân một trận đau đớn. Dù thầm oán nàng, nhưng đó cũng là con gái của mình. Hiện tại suy nghĩ một chút, đều là cảm thấy khó chịu đựng được. Nhưng chính nàng làm ra chuyện này, còn có thể như thế nào đây?



Dương Phấn nói: "Hoàng Thượng nói, bát tự chiêu dung nương nương xung khắc với Thái Hậu nương nương, không thích hợp ở lại trong cung, phải đưa đến Hoàng Giác tự thanh tu."



"Như vậy thì hảo, như vậy thì hảo" Dương phu nhân nói: "Có thể lưu một cái mạng, thật tốt quá thật tốt quá." Hoàng Giác tự là một địa phương rất kham khổ, phỏng chừng một đời cũng không ra được. Nhưng chỉ cần còn sống là tốt rồi. Nàng ấy cũng không thích hợp ở trong cung, không thì còn có thể gặp rắc rối. Có thể có kết quả này đều là kết quả tốt nhất rồi.



"Là nhờ Thục phi nương nương cầu tình." Uy Viễn hầu nói: "Xem ra chúng ta đã thiếu nợ Thục phi nương nương."