Hậu Cung

Chương 1 : Mật tần tiểu truyện (thượng)

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Thọ Khang Cung được xây dựng nguy nga lộng lẩy, hoa văn màu ngọc lưu ly rực rỡ dưới ánh mặt trời bay bay trong dòng chảy màu sắc, giống như làn sóng.



Tử Cấm Thành trong cung điện, phải kể đến là Thọ Khang Cung tráng lệ, ngoại trừ nơi ở bên trong của thái hậu ở ngoài tất cả là phi tần của hoàng đế. Không, hiện tại phải là Thái phi rồi.



Nói một cách thẳng thừng — cũng chính là một đám lão bà ngụ ở "Viện quả phụ."



Mặt trời thật đẹp, ta phơi nắng đầu có chút choáng váng. Gió xuân bên ngoài thổi những bông hoa hương vị rất ngọt ngào vào trong cửa sổ, không có lý do gì khiến cho tòa cung điện yên tĩnh tráng lệ sức sống này mà chết.



Vị ngọt của hoa kia cực kỳ giống mùi thơm của những đóa hoa nhi ở quê nhà Tô Châu của ta.



Ngọt ngào, còn có mùi mạ non nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta như muốn say đi.



Khi đó, nương kêu ta "Ly nhi—"



Ta hiện tại, người người đều tôn kính gọi ta "Mật Thái phi—"



Mật Thái phi, tân đế vừa tôn ta làm thuận y Mật Thái phi, đó cũng là tên hiện tại của ta.



Ta thật sự nhớ không được, ta còn có một cái tên, được gọi là "Ly nhi". Dường như, trước đây thật lâu, Thánh Tổ hoàng đế cũng đã gọi qua ta như vậy.
Khi đó, ta thật cho là mình trưởng thành là phải làm vợ A Ngưu ca ca. Hắn cày ruộng, ta dệt vải, hắn bón phân, ta tưới hoa, ở trong bếp làm xong đồ ăn gọi hắn quay về cùng ăn, sinh năm sáu đứa con, ở quê làm một đôi phu thê bình thường.



A Ngưu ca ca rất khỏe, một mình có thể làm thịt một con trâu, một ngày cắm đầy cây giống trong đất nhà mình, còn có thể đem chum đựng nước rót đầy nước đặt ở trước của nhà ta.



Nương nói với ta, "Sợ là cha ngươi sắp quên mất hai mẹ con chúng ta rồi, chẳng qua là quay về cũng chưa chắc có thể gả nhà người tốt. Nếu làm thiếp giống như nương, không bằng gả ngươi cho A Ngưu ca ca, hắn là một người thành thật, sẽ hảo hảo yêu ngươi."



Ta cũng không thích A Ngưu ca ca. Thế ngưng, gả cho hắn cũng không có cái gì không tốt. Vì thế, ta cũng không có nói cái gì nữa. Chỉ cúi đầu, thuần thục mà sửa chữa lại xiêm y những chổ bị ta dùng răng cắn đứt mấy sợi chỉ.



Ta đã từng hỏi nương, vì sao tên của ta gọi là "Ly Tâm"



Nương thở dài nặng nề như gió quét lá rụng, nương nhẹ giọng nói: "Đồng tâm mà rời đi nơi ở, đau buồn với cuối đời."



Ta khịt mũi, "Đồng tâm mà rời đi nơi ở tự nhiên là phải đau buồn, thế nhưng phụ thân tùy ý đem hai mẹ chúng ta an trí ở quê, một tháng chỉ kí gửi cho chúng ta một ít tiền mà sống qua ngày, người như vậy, nương còn tưởng rằng phụ thân cùng với người là đồng tâm à?"



Từ nhỏ, tính tình của ta chính là dịu dàng an tĩnh, nói chuyện rất ít khi gây gắt như thế, nhiều năm gần đây, ta cùng nương sống nương tựa lẫn nhau quen rồi, hơn nữa tính tình của ta, cũng không lợi hại mà sắc sảo như thế này.



Nương khóc, lời của ta đâm vào chỗ thương tâm của nương rồi.