Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 11 : Chương 11 Huyết tẩy Hắc Phong sơn (3)

Ngày đăng: 20:24 27/06/20

Nhìn cảnh đám lâu la đồng loạt vung đao tự tận, chúng nữ không khỏi kinh ngạc. Ấu Xảo này là ai? Sao lại có thứ võ công kinh khủng đến thế?
Tất cả chúng nữ đều ngơ ngác, trừ một người, Lãnh Tinh Oánh.
Cách đây hơn 20 năm, nàng cũng đã thấy một cảnh tương tự như vậy. Lúc đấy Hồ Điệp cốc mới được thành lập, Lãnh Tinh Oánh còn đang đi thu thập các đệ tử. Nàng nhớ rất rõ buổi chiều năm ấy...
Sau một ngày thu thập được vài đệ tử vừa ý, nàng tình cờ đi qua Mạc Phong sơn. Cảnh tượng năm đó giống như cảnh tượng mà nàng vừa trông thấy vậy. Một mỹ nữ xinh đẹp mặc hắc y bị bao vây bởi 30 tên sơn tặc cường hãn.
Khi Lãnh Tinh Oánh định ra tay cứu giúp thì xuất hiện cảnh tượng khiến nàng không bao giờ quên. Hắc y mỹ nữ tung người múa một điệu múa tuyệt đẹp. Điệu múa vừa dứt thì 30 tên sơn tặc tức thì vung đao tự tận.
Một điệu múa giết 30 mạng người!
Hắc y mỹ phụ nhìn thấy Lãnh Tinh Oánh thì nhẹ mỉm cười, phiêu thân bay tới.
Lãnh Tinh Oánh chưa hết sững sờ thì hắc y mỹ nữ đã mở lời:" Đừng hoảng sợ. Ta chỉ thù địch nam nhân chứ không thù địch nữ nhân. Nàng tên là gì?"
"Cốc chủ Hồ Điệp cốc, Lãnh Tinh Oánh." Lãnh Tinh Oánh trả lời Thứ mị lực hắc y mỹ nữ tỏa ra khiến Lãnh Tinh Oánh không thể khống chế được bản thân.
"Cái tên thật hay. Ta là Phụng Bối. Nàng có thể gọi ta là Bối Bối. Lúc nãy thấy nàng định xuất thủ tương trợ, ta rất cảm kích." Phụng Bối thao thao bất tuyệt nói.
"Bối Bối tỷ tỷ, công phu vừa rồi của tỷ tỷ là gì vậy?" Lãnh Tinh Oánh hỏi.
"Nói ra thật xấu hổ. Nó chỉ là chút mị lực của bản thân mà thôi. Thứ mị lực đó chỉ tác dụng với nam nhân nội lực yếu ớt và những tên sắc lang mà thôi." Phụng Bối trả lời không dấu giếm. Nàng có vẻ rất cảm kích trước thái độ lúc nãy của Lãnh Tinh Oánh.
"Bối Bối tỷ tỷ, nếu không chê, xin hãy về Hồ Điệp cốc của ta chơi ít ngày." Lãnh Tinh Oánh hi vọng Phụng Bối gia nhập Hồ Điệp cốc sẽ có lợi cho Hồ Điệp cốc.
Phụng Bối vốn đang vô định không biết đi đâu. Nay được Lãnh Tinh Oánh mời thì thích thú đồng ý ngay lập tức.
Phụng Bối coi Lãnh Tinh Oánh như muội muội thân thiết của mình. Những bí mật võ công của nàng đều kể cho Tinh Oánh nghe.
Cuộc đời của Phụng Bối thật là khổ đau. Nàng bị một nam nhân lừa gạt, sau khi phá đời xử nữ của nàng thì trao nàng cho bọn nam nhân khác, hại nàng phải sống trong cảnh ê chề nhục nhã. Do quá tủi nhục, nàng quyết reo mình xuống sông tự tử. May thay, nàng được một đạo nhân đi qua cứu giúp. Sau đó, đạo nhân khuyên răn nàng đồng thời dạy nàng võ công. Tưởng đạo nhân là người tốt, nàng tin tưởng đi theo. Không ngờ vào một đêm, thú tính của đạo nhân bùng phát đã cưỡng gian nàng, rồi bỏ mặc nàng lại đó.
Từ đấy, Phụng Bối thề sẽ giết hết nam nhân. Đặc biệt là những nam nhân háo sắc. Võ công nàng sáng tạo ra, tuyệt chỉ nhằm đến nam nhân mà thôi.
Thứ yêu pháp mà nàng dùng để giết 30 tên sơn tặc có tên là " Hữu hương đại pháp". Yêu pháp này lợi dụng mị lực của bản thân, đồng thời phát ra luồng âm khí mê hoặc tinh thần đối phương, khiến đối phương phải hành động theo ý mình. Âm khí càng cao thì hiệu quả càng mạnh.
Để tu luyện âm khí, cách tốt nhất chính là ân ái với nam nhân. Lúc hoan hảo, âm khí của nữ nhân sản sinh nhiều nhất. Nếu có thể không chế kéo dài thời gian càng lâu thì âm khí sinh ra càng nhiều. Vì vậy, dù rất hận nam nhân, nhưng Phụng Bối cũng không ngừng quan hệ với nam nhân. Nếu so về độ phóng đãng thì cũng xưng danh một chín một mười với Lãnh Tinh Oánh.
Tuy cũng là quan hệ với nam nhân để luyện công, nhưng công pháp của Lãnh Tinh Oanh là song tu đôi bên cùng có lợi. Còn đối với Phụng Bối thì lại là thái bổ, chỉ có lợi với nữ nhân còn với nam nhân thì vô cùng tai hại. Nếu nam nhân đạt khoái cảm trước nữ nhân thì âm khí trong người nữ nhân sẽ không ngừng hấp thụ dương khí của nam nhân, khiến nam nhân thoát tinh mà chết.
Vì vậy, những nam nhân giao hảo với Phụng Bối thì đều chết cả, chết làm quỷ phong lưu!
Do các luyện công của Phụng Bối quá tàn nhẫn, nam đệ tử trong Hồ Điệp cốc không ai dám gần nàng, vì vậy một năm sau nàng rời bỏ Hồ Điệp Cốc.
...
"Thật tưởng sẽ không bao giờ thấy yêu pháp đó nữa, không ngờ hôm nay lại gặp lại." Lãnh Tinh Oánh thầm than thở.
Lúc này, kiếm của lão già đang hướng tới Ấu Xảo. Nàng thầm than một tiếng rồi tung người né tránh.
Tình huống đảo ngược quá nhanh. Lão già thầm than khổ, không ngờ lại xuất hiện ra yêu nữ này. Lão quát:" Yêu nữ, sao ngươi ra tay quá tàn độc."
Ấu Xảo đáp trả:" Hơn 1000 nam nhân ăn hiếp đám nữ nhân yếu đuối, ta thay trời trừng trị các ngươi." Quả thật Ấu Xảo cũng không hiểu sao nàng lại tham gia vào chuyện này. Thiết tưởng chỉ dẫn người lên Hắc Phong sơn là tận tình lắm rồi, không ngờ nàng lại còn ra tay giết đám lâu la làm bại lộ thân phận của mình.
Sư phụ của nàng đã dặn, trừ những lúc nguy khốn, không được sử dụng "Hữu hương đại pháp". Vì nếu để lộ thân phận đệ tử của "Ma nữ đa tình" nàng rất có thể sẽ bị giang hồ đuổi giết.
Lão già cứng lưỡi không nói được gì. Lão đưa mắt nhìn 3 tên đồ đệ. Nhìn ánh mắt của ân sư, 3 tên này tự hiểu phải làm gì. Rất nhanh, cả 4 tên lôi ra một viên thuốc màu đỏ, bỏ ngay vào mồm nuốt gọn. Sau đó chúng lôi trong người ra một thanh thủy chủ, đâm vào tay mình một phát.
Chúng nữ ngạc nhiên trước hành động kỳ quái của 4 tên. Rồi sau đó chỉ thấy cả 4 tên nộ khí bốc ra ngùn ngụt.
Viên thuốc đó là thuốc gì? Và hành động của chúng sao kỳ lạ vậy?
Nguyên lai, lão già đó vốn là đệ tử của một môn phái kỳ bí ở trung nguyên. Ở trung nguyên, Huyết sát môn là môn phái có khả năng khơi dậy tiểm lực của con người. Đệ tử huyết sát môn khi bị lâm vào tuyệt cảnh thì thú tính bộc phát, huy động được sức mạnh kinh nhân, tấn công điên cuồng như dã thú.
Nhưng không chỉ có Huyết sát môn mới làm được thế. Tuyệt tình môn, một môn phái kỳ bí cũng có một công pháp thúc đẩy tiềm lực con người.
Dựa vào linh dược Hỏa nộ đan cộng với nỗi đau của thể xác có thể nâng năng lực bản thân lên gấp 4 lần. Tuy nhiên, khi bước vào trạng thái cuồng thú thì lý trí cũng mất dần. Nếu lạm dụng thì sẽ mất hết nhân tính trở thành dã thú!
Chính vì điều đáng sợ đó, Tuyệt tình môn đã bị địch nhân truy giết. Kết thúc một môn phái tà ma.
Trở lại trận chiến, lão già biết rằng thực lực hai bên đã quá chênh lệch, chỉ có liều mạng khơi dậy thú tính mới có đường sống. Vì vậy đã ngầm ra lệnh cho 3 tên đồ đệ uống linh dược để trờ thành Cuồng Thú!
Sức mạnh đáng sợ không ngừng phát ra. Thấy trước điềm không hay, chúng nữ liền xuất thủ tấn công.
Mộng Hương, Thiên Diệp Bội, Âu Dương Đình Đình, Thủy Khiết Thu, Ấu Xảo, A Mật Y nhất loạt công kích lão già.
Vạn Diệu, Độc Cô Tuyết, Vưu Túy, Lạc U Nhi, Lương Lệ Quỳnh vung kiếm nhằm thằng Lạp Phi Ưng.
Nguyên Chân cùng ngũ đóa kim thoa, Phỉ Sa, Lạc Diệp đồng tấn công Lạp Phi Hùng.
Lãnh Như Băng, Lãnh Tinh Oánh, Đường Tư liên thủ chống đỡ Lạp Phi Báo.
Chúng nữ còn lại do đã kiệt lực đều không thể tham chiến.
Thực lực của 4 tên kia sau khi bước vào trạng thái cuồng thú tăng lên không ngờ. Không những vậy chiêu thức của chúng tuy đơn giản nhưng toàn chiêu mạng đổi mạng, sẵn sàng liều chết, vô cùng đáng sợ. Ngay cả Lạp Phi Báo dù hàn khí đã xâm chiếm toàn chân nhưng vẫn lao lên tấc công bằng tốc độ quỷ dị như không hề biết đau.
Chúng nữ nhanh chóng bị bức lui dần.
Mặt trời đã lặn, trăng đã lên cao. Trận tử chiến chưa kết thúc.
Hi Bình, Hi Bình, Hi Bình giờ đang ở nơi đâu. Không ít nữ nhân đang cầu mong nam nhân của mình xuất hiện, che chở cho mình.
Dưới chân núi, một tiếng thét đầy phẫn nộ vang đến khiến mọi người bừng tỉnh.
"Đúng là chàng, chàng đến rồi" Nhiều nữ nhân vui mừng bật khóc.
Một khí lực cuồng đại không ngừng lao đến. Lão già, Lạp Phi Ưng và Lạp Phi Hùng liền tung chưởng bức lui các nàng lại. Lý trí của chúng chưa mất hết. Chúng biết địch nhân thật sự giờ mới đến.
Chỉ có Lạp Phi Báo, do đang thi triển khoái đao không thể ngừng lại nên đành ra sức tấn công.
Khí lực cuồng đại nhanh chóng đè nén Lạp Phi Báo, sợ hãi, hắn thoáng chần chừ trong tích tắc.
"Phụt..."
Thanh kiếm của Lãnh Như Băng đã đâm xuyên qua yết hầu hắn. Chỉ một thoáng chần chừ thôi, hắn đã trả giá bằng tính mạng của mình. Chỉ cần nhanh hơn chút thôi, có lẽ lưỡi đao của hắn đã chém gọn đầu của địch nhân.
"Không....." Tiếng hét bi phẫn của Lạp Phi Hùng vang lên. Đối với chúng nữ, nó giống tiếng sói tru hơn.
Ngay lập tức hắn vung một chưởng cách không bay thẳng đến Lãnh Như Băng.
Quá vui mừng vì kết liễu được đối phương, Lãnh Như Băng không để ý đến chưởng lực của Lạp Phi Hùng. Đến khi cảm nhận được thì đã quá muộn. Quá nhanh, quá mạnh, không thể né tránh.
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị dập nát. Máu không ngừng trào ra. Nàng thấy thời gian như trôi chậm lại. Mọi thứ thật mơ hồ... mơ hồ.
Kìa... bóng hình ai đáng đỡ lấy nàng. Sao quen thuộc quá, sao thân thương quá. Môi nàng khẽ mỉm cười.
"Hi...Bình..." Nàng khẽ mấp máy môi. Không phải nàng đang nói, mà tâm trí nàng đang nói, tâm trí nàng không ngừng gọi tên người nàng yêu thương nhất. Nàng băng lãnh với mọi nam nhân, trừ một người.
Đôi tay lực lưỡng nhẹ nhàng đón lấy nàng. Ở trong vòng tay này thật dễ chịu, thật ấm áp.
"Hi... Bình..." Mắt nàng khẽ nhắm, trên môi vẫn đọng một nụ cười.
Chúng nữ bật khóc. Khung cảnh thật thê lương...
Lãnh Như Băng sẽ ra sao? Thật tại hạ cũng chưa nghĩ đến. Nếu để nàng chết, truyện sẽ rất thê lương. Nếu nàng không chết, truyện có thể không in sâu trong tâm trí người đọc nhưng lại có cái kết đầy hạnh phúc. Thực ra nên làm thế nào? Hạ hồi phân giải vậy.