Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 33 : Chương 9 Thâu tập
Ngày đăng: 20:25 27/06/20
"Oa..." Hi Bình vươn vai ngáp dài một cái. Mấy hôm nay thật là chán. Suốt ngày
chỉ luẩn quẩn trong cái trấn này, chả có gì là vui vẻ cả. "Bạch Tư, nàng lo
lắng chuyện đánh nhau vừa thôi, cẩn thận lại già đi đấy."
"A... Tư Tư đã có nếp nhăn rồi sao" Bạch Tư hoảng hốt.
"Đâu nào, Bạch Tư tỷ tỷ vẫn rất xinh đẹp." Hạnh Tử nói.
"Chàng... xấu tính." Bạch Tư hờn dỗi véo Hi Bình một cái.
"Hắc hắc." Hi Bình tủm tỉm cười, hai tay khẽ ôm hai nàng vào lòng.
"Hi Bình, chàng tính sao?" Mộng Hương lên tiếng hỏi. Đối với nàng, Hi Bình tuyệt không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. Chuyện xảy ra ở Đại Địa Minh trước đây, nàng vẫn nhớ rõ. Nam nhân này tuy lúc nào cũng hỉ hỉ hả hả, hành động thì vô lại nhưng thật sự thâm bất khả trắc. Mọi tính toán của cha con Lạc Thiên Lạc Hùng cũng không qua được mắt Hi Bình. Thật sự rất đáng khâm phục.
Hi Bình lặng yên không nói.
"Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến việc trả thù giúp Hạnh Tử sao? Nếu thật ngươi không quan tâm, chúng ta hãy về trung nguyên đi." Lương Lệ Quỳnh nói, ngữ khí có vẻ không vui.
Hi Bình liếc nhìn Lương Lệ Quỳnh một cái, rồi lại nhìn Hạnh Tử. Hồi lâu sau, hắn khẽ thốt:" Cái gì đến sẽ đến. Vài ngày nữa sẽ bận rộn thôi."
"Ý chàng là, địch nhân đang tới?" Bạch Tư ngước nhìn hỏi. Ánh mắt có ý lo lắng.
Hi Bình ôm Bạch Tư chặt hơn, lạnh lùng nói:" Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu." Ngữ khí lạnh lùng khiến chúng nữ có chút sợ hãi, trong sự sợ hãi lại dấy lên sự ấm áp được che chở, bảo vệ.
5000 lính của Xuyên Đoạn tướng quân chỉ còn cách Đông A trấn nửa ngày đi đường.
"Hôm nay tạm nghỉ ở đây. Mai sẽ tiến đánh Đông A trấn." Tên tướng chỉ huy ra lệnh.
"Tuân lệnh Sơn Bố tướng quân."
Phía xa xa, một người cưỡi bạch mã đang gấp rút quay đầu chạy về Đông A trấn.
Lúc này, đám người Hi Bình đang họp bàn trong trướng phủ. Hi Bình như mọi khi, vẫn lặng yên không nói gì. Hắn ngồi trên giường, không ngừng dùng ma trảo hí lộng Lạc U Nhi và Mộng Hương.
Lạc Hỏa đã quen với việc này, thản nhiên coi như không thấy gì. Còn Đông Dương vương tử có chút buồn phiền, "Nam nhân này có thực muốn giúp ta không?"
Một bóng người cầm trường thương hộc tốc chạy vào trong.
"Hi Bình, Hi Bình, đúng như người đoán, đã có một tốp binh mã tiến về phía chúng ta." Tứ Cẩu vừa nói vừa thở.
"Binh mã?" Chúng nhân ngạc nhiên. Lại càng ngạc nhiên hơn khi Hi Bình đã biết trước việc này.
"Đông Dương vương tử, chúng ta có bao nhiêu quân?" Hi Bình bất ngờ hỏi.
"Quả nhiên không phải kẻ tầm thường." Đông Dương vương tử thầm nghĩ. "Sau khi biết ta là người của Sơn Điền gia tộc, chúng ta đã chiêu mộ được 800 người. Trong đó có 300 quân đã được đào tạo. Còn lại 500 quân là người dân tình nguyện."
"Tốt, chúng ta lập tức tiến đánh đám binh mã kia." Hi Bình đắc chí nói. Đây đúng là cơ hội trời cho.
"Tiến đánh?" Đông Dương vương tử kinh ngạc. "Ngươi định đốt mạng chúng sinh sao?" Hắn không thể tin Hi Bình lại có thể nói những lời như thế.
"Điên rồ, hết sức điên rồ." Đông Dương vương tử không ngừng nói.
Lạc Hỏa nhìn Hi Bình một cách kinh ngạc. Nam nhân này vô cùng khó lường. Hắn luốn khiến mọi người bất ngờ. "Hi Bình, dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ theo người. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi." Ánh mắt của Lạc Hỏa chuyển sang đầy tin tưởng.
"Ngươi nghĩ ra cái chủ ý cái quỷ gì vậy?" Lương Lệ Quỳnh cất tiếng hỏi.
Hi Bình chỉ cười lạnh không nói gì. Ánh mắt hắn tràn đầy tự tin.
"Chàng đừng để bị thương đấy." A Lệ Tư Khắc ôn nhu nói, ánh mắt chan chứa ngàn yêu thương.
"Ta là quyền vương vô địch, sao có thể bị thương được chứ." Hi Bình nhìn Tư Khắc cười nói. "Tối nay ta sẽ ôn nhu với nàng."
"Ừm." Tư Khắc khẽ gật đầu ngượng ngùng.
"Đi thôi." Hi Bình sải chân bước đi.
"Rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Đông Dương vương tử không khỏi suy nghĩ.
...
Doanh trại của Xuyên Đoạn binh sĩ. Chúng sĩ đang ngồi nhởn nhơ ngắm nhìn mặt trời lặn. Dường như chúng chẳng lo âu gì cả.
"Ngươi bảo cuộc chiến ngày mai có khốc liệt không?"
"Địch nhân có 100 tên, mang 5000 người đi giết 100 tên, ngươi nghĩ thế nào?"
"Ha ha, ta nghe nói chúng có rất nhiều mỹ nữ"
"Nếu may mắn, chắc sẽ được vui vẻ một lúc, hắc hắc."
Từ xa, một đám khói bụi bốc lên. Chúng sĩ lập tức hoảng hốt. "Có địch, có địch." Tiếng huyên náo vang lên.
Sơn Bố tướng quân vội vàng mặc áo giáp, cưỡi ngựa ra trước tiền quân. "Mau chuẩn bị hàng ngũ, sẵn sàng nghênh địch."
Trong chốc lát, 5000 quân đã sẵn sàng chiến đấu.
"Bọn ngoại tộc điên cuồng, dám mang thịt đến trước miếng sói." Sơn Bố cười lạnh. Mau thám tính xem chúng có bao nhiêu người."
Tên lính đứng trên vọng gác sau khi nhìn một lát rồi nói."Tướng quân, bụi bay không cao cũng không nhiều, chứng tỏ chúng chỉ có một ít kỵ mã. Số lượng địch nhân không quá 1000 tên."
"Hắc hắc, 1000 tên đầu với 5000 quân. Thật là đem chứng chọi đá."
Lúc này, đám người Hi Bình cũng đã dừng lại. Hai bên đứng cách nhau tầm 100 trượng.
"Nhìn chúng xem, như một đám quân ô hợp, trận thế chả có, thật là tức cười." Sơn Bố tướng quân bật cười ha hả. Giọng nói đầy miệt thị. Chúng sĩ cũng ôm bụng cười theo.
Đông Dương vương tử không khỏi lo lắng. Nhưng đối mặt với địch nhân đông hơn, hắn cũng không dám nắm chắc phần thắng. Nếu có thắng thì lực lượng cũng sẽ tổn thất rất nhiều. Thật không thể không lo âu. Thỉnh thoảng, hắn lại liếc nhìn Hi Bình với dáng vẻ dò xét, chỉ thấy nam nhân này mặt mủi lạnh tanh, gương mặt nở một nụ cười đầy tà tính.
"Cộp, cộp, cộp." Tiếng vó ngựa vang lên. Hi Bình thúc Ô Long tiến tới.
Đông Dương vương tử kinh ngạc. "Hắn không định đơn thương độc mã một mình tiến đánh đấy chứ."
"Hi Bình." A Lệ Tư Khắc cất tiếng gọi. Nàng chưa được chứng kiến sức mạnh cường đại của Hi Bình, tất nhiên rất lo lắng.
"Tư Khắc, chúng ta là nữ nhân của chàng, phải tuyệt đối tin tưởng chàng." Bạch Tư nhắc nhở.
"Ừm."
"Tướng quân, bên địch có kẻ đang tiến lại kìa."
Sơn Bố đang đắc ý cười cợt, nghe vậy liền cẩn thận nhìn địch nhân.
"Trời ơi, hắn thật to lớn. Mà chiến mã của hắn cũng thật đang sợ." Chúng sĩ không ngừng xì xào.
Vừa ra trận mà lòng quân đã loạn. Sơn Bố tâm tư không vui, thét lên một tiếng:" Im lặng." Nói đoạn hắn thúc ngựa tiến tới.
Hi Bình thấy địch nhân tiến tới, liền giơ thanh Liệt Dương Chân Đao lên.
Sơn Bố thấy vậy, cũng rút đao khỏi vỏ. Hai người chuẩn bị quyết đấu.
"Hắn muốn làm gì vậy?" Đông Dương vương tử hỏi.
"Ta nghĩ, tiểu tình lang của ta muốn thâu tập địch nhân." Nguyên Na nói. Năm xưa, trên chiến trường ở Dã Mã tộc, Hi Bình cũng kết thúc trận chiến bằng cách bắt chủ soái của đối phương. Xem ra lần này cũng vậy.
"Sát..." Sơn Bố hét lên, thúc bạch mã tiến tới.
Hi Bình bất ngời nhảy xuống khỏi Ô Long. Thanh Liệt Dương Chân Đao đã đưa vào thế.
"Ngu ngốc, xuống ngựa để đấu với ta. Đúng là kẻ ngu xuẩn" Sơn Bố cười hắc hắc. Đám binh sĩ cũng không ngừng cười cợt. Lần đầu tiên chúng thấy một kẻ điên khùng như thế.
Đám binh lính của Đông Dương vương tử không ngớt lo sợ. Vài kẻ đã đưa tay lên bịt mắt. Đông Dương vương tử đã biết tâm ý của Hi Bình nên không lo lắng nữa.
"Sát..." Sơn Bố không ngừng tiến tới. Hắn chỉ còn cách Hi Bình 5 trượng nữa. Đao của hắn đã vung lên.
Một tiếng sét vang lên. Chúng sĩ giật mình. Trời quang mây tạnh sao lại có tiếng sét.
Sơn Bố lao thẳng qua Hi Bình, đao trên tay hắn không hề chém xuống. Chúng sĩ hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Sơn Bố chạy được vài đoạn, cơ thể hắn và bạch mã tách ra làm đôi, ngả về hai phía.
Kinh hoàng. Quá kinh hoàng. Chúng sĩ ngây ngốc nhìn. Sơn Bố tướng quân lúc nãy vừa cười cười nói nói, nay thể xác đã tách làm đôi. Binh sĩ mất tướng như rắn mất đầu. Chúng đang hoảng hốt không biết làm gì thì Đông Dương vương tử đã phi ngựa xông đến hét.
"Ta là Sơn Điền Đông Dương, vương tử của gia tộc Sơn Điền. Nay ta thỉnh cầu chiến thần từ thượng giới tới đây để thỉnh phạt kẻ phản loạn. Kẻ nào theo thì sống, chống thì chết."
Chúng sĩ nghe đến Sơn Điền gia tộc, lại nghe đến chiến thần tự thượng giới, tận mắt chứng kiến sức mạnh của chiến thần thì tim đập chân run, tức thời buông vũ khí lạy đầu xin hàng.
Hi Bình cười lạnh, quay sang giơ ngón cái lên với Đông Dương vương tử. Đông Dương vương tử cũng cười đáp trả Hi Bình. Chỉ một đao đã thu phục được 5000 nghìn binh. Không lo gì đại sự không thành. "Phải tiêu diệt Xuyên Đoạn trước khi mùa đông đến." Đông Dương vương tử thầm nghĩ.
"A... Tư Tư đã có nếp nhăn rồi sao" Bạch Tư hoảng hốt.
"Đâu nào, Bạch Tư tỷ tỷ vẫn rất xinh đẹp." Hạnh Tử nói.
"Chàng... xấu tính." Bạch Tư hờn dỗi véo Hi Bình một cái.
"Hắc hắc." Hi Bình tủm tỉm cười, hai tay khẽ ôm hai nàng vào lòng.
"Hi Bình, chàng tính sao?" Mộng Hương lên tiếng hỏi. Đối với nàng, Hi Bình tuyệt không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. Chuyện xảy ra ở Đại Địa Minh trước đây, nàng vẫn nhớ rõ. Nam nhân này tuy lúc nào cũng hỉ hỉ hả hả, hành động thì vô lại nhưng thật sự thâm bất khả trắc. Mọi tính toán của cha con Lạc Thiên Lạc Hùng cũng không qua được mắt Hi Bình. Thật sự rất đáng khâm phục.
Hi Bình lặng yên không nói.
"Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến việc trả thù giúp Hạnh Tử sao? Nếu thật ngươi không quan tâm, chúng ta hãy về trung nguyên đi." Lương Lệ Quỳnh nói, ngữ khí có vẻ không vui.
Hi Bình liếc nhìn Lương Lệ Quỳnh một cái, rồi lại nhìn Hạnh Tử. Hồi lâu sau, hắn khẽ thốt:" Cái gì đến sẽ đến. Vài ngày nữa sẽ bận rộn thôi."
"Ý chàng là, địch nhân đang tới?" Bạch Tư ngước nhìn hỏi. Ánh mắt có ý lo lắng.
Hi Bình ôm Bạch Tư chặt hơn, lạnh lùng nói:" Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu." Ngữ khí lạnh lùng khiến chúng nữ có chút sợ hãi, trong sự sợ hãi lại dấy lên sự ấm áp được che chở, bảo vệ.
5000 lính của Xuyên Đoạn tướng quân chỉ còn cách Đông A trấn nửa ngày đi đường.
"Hôm nay tạm nghỉ ở đây. Mai sẽ tiến đánh Đông A trấn." Tên tướng chỉ huy ra lệnh.
"Tuân lệnh Sơn Bố tướng quân."
Phía xa xa, một người cưỡi bạch mã đang gấp rút quay đầu chạy về Đông A trấn.
Lúc này, đám người Hi Bình đang họp bàn trong trướng phủ. Hi Bình như mọi khi, vẫn lặng yên không nói gì. Hắn ngồi trên giường, không ngừng dùng ma trảo hí lộng Lạc U Nhi và Mộng Hương.
Lạc Hỏa đã quen với việc này, thản nhiên coi như không thấy gì. Còn Đông Dương vương tử có chút buồn phiền, "Nam nhân này có thực muốn giúp ta không?"
Một bóng người cầm trường thương hộc tốc chạy vào trong.
"Hi Bình, Hi Bình, đúng như người đoán, đã có một tốp binh mã tiến về phía chúng ta." Tứ Cẩu vừa nói vừa thở.
"Binh mã?" Chúng nhân ngạc nhiên. Lại càng ngạc nhiên hơn khi Hi Bình đã biết trước việc này.
"Đông Dương vương tử, chúng ta có bao nhiêu quân?" Hi Bình bất ngờ hỏi.
"Quả nhiên không phải kẻ tầm thường." Đông Dương vương tử thầm nghĩ. "Sau khi biết ta là người của Sơn Điền gia tộc, chúng ta đã chiêu mộ được 800 người. Trong đó có 300 quân đã được đào tạo. Còn lại 500 quân là người dân tình nguyện."
"Tốt, chúng ta lập tức tiến đánh đám binh mã kia." Hi Bình đắc chí nói. Đây đúng là cơ hội trời cho.
"Tiến đánh?" Đông Dương vương tử kinh ngạc. "Ngươi định đốt mạng chúng sinh sao?" Hắn không thể tin Hi Bình lại có thể nói những lời như thế.
"Điên rồ, hết sức điên rồ." Đông Dương vương tử không ngừng nói.
Lạc Hỏa nhìn Hi Bình một cách kinh ngạc. Nam nhân này vô cùng khó lường. Hắn luốn khiến mọi người bất ngờ. "Hi Bình, dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ theo người. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi." Ánh mắt của Lạc Hỏa chuyển sang đầy tin tưởng.
"Ngươi nghĩ ra cái chủ ý cái quỷ gì vậy?" Lương Lệ Quỳnh cất tiếng hỏi.
Hi Bình chỉ cười lạnh không nói gì. Ánh mắt hắn tràn đầy tự tin.
"Chàng đừng để bị thương đấy." A Lệ Tư Khắc ôn nhu nói, ánh mắt chan chứa ngàn yêu thương.
"Ta là quyền vương vô địch, sao có thể bị thương được chứ." Hi Bình nhìn Tư Khắc cười nói. "Tối nay ta sẽ ôn nhu với nàng."
"Ừm." Tư Khắc khẽ gật đầu ngượng ngùng.
"Đi thôi." Hi Bình sải chân bước đi.
"Rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Đông Dương vương tử không khỏi suy nghĩ.
...
Doanh trại của Xuyên Đoạn binh sĩ. Chúng sĩ đang ngồi nhởn nhơ ngắm nhìn mặt trời lặn. Dường như chúng chẳng lo âu gì cả.
"Ngươi bảo cuộc chiến ngày mai có khốc liệt không?"
"Địch nhân có 100 tên, mang 5000 người đi giết 100 tên, ngươi nghĩ thế nào?"
"Ha ha, ta nghe nói chúng có rất nhiều mỹ nữ"
"Nếu may mắn, chắc sẽ được vui vẻ một lúc, hắc hắc."
Từ xa, một đám khói bụi bốc lên. Chúng sĩ lập tức hoảng hốt. "Có địch, có địch." Tiếng huyên náo vang lên.
Sơn Bố tướng quân vội vàng mặc áo giáp, cưỡi ngựa ra trước tiền quân. "Mau chuẩn bị hàng ngũ, sẵn sàng nghênh địch."
Trong chốc lát, 5000 quân đã sẵn sàng chiến đấu.
"Bọn ngoại tộc điên cuồng, dám mang thịt đến trước miếng sói." Sơn Bố cười lạnh. Mau thám tính xem chúng có bao nhiêu người."
Tên lính đứng trên vọng gác sau khi nhìn một lát rồi nói."Tướng quân, bụi bay không cao cũng không nhiều, chứng tỏ chúng chỉ có một ít kỵ mã. Số lượng địch nhân không quá 1000 tên."
"Hắc hắc, 1000 tên đầu với 5000 quân. Thật là đem chứng chọi đá."
Lúc này, đám người Hi Bình cũng đã dừng lại. Hai bên đứng cách nhau tầm 100 trượng.
"Nhìn chúng xem, như một đám quân ô hợp, trận thế chả có, thật là tức cười." Sơn Bố tướng quân bật cười ha hả. Giọng nói đầy miệt thị. Chúng sĩ cũng ôm bụng cười theo.
Đông Dương vương tử không khỏi lo lắng. Nhưng đối mặt với địch nhân đông hơn, hắn cũng không dám nắm chắc phần thắng. Nếu có thắng thì lực lượng cũng sẽ tổn thất rất nhiều. Thật không thể không lo âu. Thỉnh thoảng, hắn lại liếc nhìn Hi Bình với dáng vẻ dò xét, chỉ thấy nam nhân này mặt mủi lạnh tanh, gương mặt nở một nụ cười đầy tà tính.
"Cộp, cộp, cộp." Tiếng vó ngựa vang lên. Hi Bình thúc Ô Long tiến tới.
Đông Dương vương tử kinh ngạc. "Hắn không định đơn thương độc mã một mình tiến đánh đấy chứ."
"Hi Bình." A Lệ Tư Khắc cất tiếng gọi. Nàng chưa được chứng kiến sức mạnh cường đại của Hi Bình, tất nhiên rất lo lắng.
"Tư Khắc, chúng ta là nữ nhân của chàng, phải tuyệt đối tin tưởng chàng." Bạch Tư nhắc nhở.
"Ừm."
"Tướng quân, bên địch có kẻ đang tiến lại kìa."
Sơn Bố đang đắc ý cười cợt, nghe vậy liền cẩn thận nhìn địch nhân.
"Trời ơi, hắn thật to lớn. Mà chiến mã của hắn cũng thật đang sợ." Chúng sĩ không ngừng xì xào.
Vừa ra trận mà lòng quân đã loạn. Sơn Bố tâm tư không vui, thét lên một tiếng:" Im lặng." Nói đoạn hắn thúc ngựa tiến tới.
Hi Bình thấy địch nhân tiến tới, liền giơ thanh Liệt Dương Chân Đao lên.
Sơn Bố thấy vậy, cũng rút đao khỏi vỏ. Hai người chuẩn bị quyết đấu.
"Hắn muốn làm gì vậy?" Đông Dương vương tử hỏi.
"Ta nghĩ, tiểu tình lang của ta muốn thâu tập địch nhân." Nguyên Na nói. Năm xưa, trên chiến trường ở Dã Mã tộc, Hi Bình cũng kết thúc trận chiến bằng cách bắt chủ soái của đối phương. Xem ra lần này cũng vậy.
"Sát..." Sơn Bố hét lên, thúc bạch mã tiến tới.
Hi Bình bất ngời nhảy xuống khỏi Ô Long. Thanh Liệt Dương Chân Đao đã đưa vào thế.
"Ngu ngốc, xuống ngựa để đấu với ta. Đúng là kẻ ngu xuẩn" Sơn Bố cười hắc hắc. Đám binh sĩ cũng không ngừng cười cợt. Lần đầu tiên chúng thấy một kẻ điên khùng như thế.
Đám binh lính của Đông Dương vương tử không ngớt lo sợ. Vài kẻ đã đưa tay lên bịt mắt. Đông Dương vương tử đã biết tâm ý của Hi Bình nên không lo lắng nữa.
"Sát..." Sơn Bố không ngừng tiến tới. Hắn chỉ còn cách Hi Bình 5 trượng nữa. Đao của hắn đã vung lên.
Một tiếng sét vang lên. Chúng sĩ giật mình. Trời quang mây tạnh sao lại có tiếng sét.
Sơn Bố lao thẳng qua Hi Bình, đao trên tay hắn không hề chém xuống. Chúng sĩ hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Sơn Bố chạy được vài đoạn, cơ thể hắn và bạch mã tách ra làm đôi, ngả về hai phía.
Kinh hoàng. Quá kinh hoàng. Chúng sĩ ngây ngốc nhìn. Sơn Bố tướng quân lúc nãy vừa cười cười nói nói, nay thể xác đã tách làm đôi. Binh sĩ mất tướng như rắn mất đầu. Chúng đang hoảng hốt không biết làm gì thì Đông Dương vương tử đã phi ngựa xông đến hét.
"Ta là Sơn Điền Đông Dương, vương tử của gia tộc Sơn Điền. Nay ta thỉnh cầu chiến thần từ thượng giới tới đây để thỉnh phạt kẻ phản loạn. Kẻ nào theo thì sống, chống thì chết."
Chúng sĩ nghe đến Sơn Điền gia tộc, lại nghe đến chiến thần tự thượng giới, tận mắt chứng kiến sức mạnh của chiến thần thì tim đập chân run, tức thời buông vũ khí lạy đầu xin hàng.
Hi Bình cười lạnh, quay sang giơ ngón cái lên với Đông Dương vương tử. Đông Dương vương tử cũng cười đáp trả Hi Bình. Chỉ một đao đã thu phục được 5000 nghìn binh. Không lo gì đại sự không thành. "Phải tiêu diệt Xuyên Đoạn trước khi mùa đông đến." Đông Dương vương tử thầm nghĩ.