Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 17 : Tâm tư
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Tiêu Chước Hoa cười đáp lời:
- Huynh muội bọn họ cùng gia huynh đi thư phòng.
Cái gì? Sắc mặt Khương Lộ Kỳ ngưng trọng, nhíu chặt mày, Khương Lộ Dao cùng Tiêu Duệ Hoa vẫn ràng buộc sâu như thế?
Khương Lộ Kỳ che giấu buồn bực trong lòng, ẩn hiện cảm kích chi tình:
- Nhị đường ca cùng nhị bá phụ giống nhau như đúc, đều không thích đọc sách, nếu lần này may mắn gặp được Tiêu Giải Nguyên mà tiến bộ một ít, cũng là chuyện tốt của hầu phủ.
Nàng thẹn thùng cúi đầu, có vài phần bất đắc dĩ, lại có vài phần may mắn nói:
- Không dối gạt Tiêu biểu tỷ, tuy nhị đường ca văn võ tầm thường, nhưng hắn là người chân thành rộng lượng, rất hảo tâm, tổ mẫu vẫn thường nói với ta, nhị đường ca rất hiếu tâm là đáng khen.
- Lão phu nhân của quý phủ mắt sáng như đuốc, sẽ không nhìn lầm.
Tiêu Chước Hoa thuận theo lời Khương Lộ Kỳ, khen ngợi Khương Mân Cẩn...
Phụ mẫu song vong, nàng cùng huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, nàng so với bất luận kẻ nào càng hiểu được thân tình đáng quý.
Sống trong bần hàn dưỡng thành thói quen giỏi quan sát đánh giá người khác.
Có thể nói, nàng nhìn kỹ, liền biết Khương Mân Cẩn là cái dạng người nào, cũng hiểu được Khương Lộ Kỳ muốn nói cái gì.
- Vĩnh Ninh hầu phủ chuyện thừa tước có khúc chiết(vướng mắc), ngay cả ta cùng gia huynh vừa đến kinh thành cũng nghe thấy.
Tiêu Chước Hoa cười bình thản, trong lời nói hàm chứa nhiều phần nghiền ngẫm:
- Khương nhị công tử tâm tình hàm hậu, đối với lão phu nhân là chân thành, có hiếu tâm, nhưng nói ra câu này có chút thất lễ, lão phu nhân của quý phủ là Gia Mẫn quận chúa không phải người tầm thường, sẽ không vì phần hiếu tâm của Khương nhị công tử mà nâng tước Khương nhị gia.
-...
- Không phải nghe nói, lệnh tôn cũng có hi vọng?
Tiêu Chước Hoa giống như không nhìn thấy Khương Lộ Kỳ bị chọc phá quỷ tâm tư mà quẫn bách.
- Vì sao các nàng không hiểu ta? Tước vị, hôn ước nào có quan trọng bằng tỷ muội thân tình?
- Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày sẽ thấu lòng người, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày, các vị tiểu thư quý phủ sẽ nhận ra tứ tiểu thư là hảo ý.
Tiêu Chước Hoa trấn an Khương Lộ Kỳ một câu, một vài lời nói, lại có vài chuyển biến, biểu hiện của Khương Lộ Kỳ thay đổi liên tục, thật là làm khó nàng.
- Tiêu biểu tỷ, ta có thể cùng ngươi nói hết chuyện buồn rầu? Ta...Chỉ tin tưởng Tiêu biểu tỷ.
-... Cái này, ta thấy các vị tiểu thư quý phủ đều là người thiện lương, dù nhất thời không nghĩ ra, chỉ cần tứ tiểu thư chịu dụng tâm, sớm muộn gì cũng chờ đến lúc vân khai(mây tan) gặp minh nguyệt (trăng sáng), nếu tứ tiểu thư thật sự coi trọng ta, thì ta cũng hoan nghênh tứ tiểu thư thường xuyên đăng môn bái phỏng.
Không chờ Khương Lộ Kỳ lên tiếng Tiêu Chước Hoa liền chuyển biến lời nói:
- Bất quá, gần đây gia huynh chuẩn bị khoa cử, trong phủ từ trên xuống dưới một mình ta lo liệu, ta cũng không thể phân thân, tứ tiểu thư cũng có huynh trưởng, đương nhiên sẽ hiểu nổi khó xử của ta, hiện giờ toàn bộ tâm tư của ta đều đặt lên người gia huynh, nếu có chổ nào chiêu đãi không chu toàn, mong tứ tiểu thư chớ trách.
Không thể tiếp đãi nàng, lại có thể chiêu đãi huynh muội Khương Lộ Dao? Ánh mắt của huynh muội Tiêu gia có phải quá kém?
Khương Mân Cẩn có điểm nào đáng giá để Tiêu Duệ Hoa chỉ dạy? Khương Mân Cẩn chính là đầu gỗ ngu si, gỗ mục không thể đẽo!
- Tiêu Giải Nguyên tiền đồ như gấm, nhất định đậu cao trung.
Mới vừa rồi Khương Lộ Kỳ vừa biểu hiện mình là người rộng lượng, lúc này không thể nói ra những lời tự tát vào mặt mình.
Khiến Tiêu Chước Hoa không để ý đến huynh trưởng mà chiêu đãi chính mình, nàng miễn cưỡng lưu lại, làm ra vẻ nàng không nghe hiểu ý, ngay cả lời chủ nhân tiễn khách cũng nghe không ra.
Ngồi một lúc lâu mới đứng dậy cáo từ:
- Ngày khác ta lại đến bái phỏng Tiêu biểu tỷ.
Lúc Tiêu Chước Hoa tiễn Khương Lộ Kỳ ra cửa, Khương Lộ Kỳ thoáng nhìn về phía thư phòng.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng đàm tiếu của Tiêu Giải Nguyên cùng Khương Lộ Dao...
Nghịch thiên cải mệnh, nàng không tiếc!