Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 12 : Phiền toái
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Đình viện thâm sâu, bóng người ẩn hiện dưới tàng cây, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi.
Buổi trưa yên tĩnh, mà Khương Lộ Dao lại hết sức bực bội.
Cảnh xuân xanh biếc tươi tốt trước mặt cũng không thể xua tan tức giận trong lòng nàng.
Khương Lộ Dao vung tay áo, không đè nổi cơn tức, bộc phát:
- Hắn muốn đi tìm chết liên quan gì đến ta? Hắn đã không sợ chết, ta còn ngại chôn?
Nha hoàn Mạt Lị há miệng mấp máy:
- Tiểu thư...
Dung mạo Khương Lộ Dao thanh tú, lông mày lá liễu, mi dài cong vút, đôi mắt lấp lánh như sao.
Dáng người mảnh mai, toàn thân y phục trang nhã càng tăng thêm vẻ thanh tao của nàng.
Lúc này, nàng ở trong mắt nha hoàn thân cận của mình, chính là bạo long phun lửa, há miệng phát tiết:
- Ngươi tính cho ta, riêng cái tháng này hắn đã chọc bao nhiêu phiền toái? Uống rượu thanh lâu cũng thôi, ta coi như hắn "giúp đỡ" danh kỹ, dù sao lấy lá gan của hắn cũng không dám ở thanh lâu qua đêm, chẳng qua là khoe khoang với đám hoàn khố của hắn mà thôi! Thể mà hấn lại dám kéo bè kéo lũ đi đánh nhau! Vì một nữ tử lưu lạc hòng tràn mà kéo bè kéo lũ đánh nhau!
Khương Lộ Dao xoa trán, đau đớn rên rỉ:
- Càng quá đáng là, hắn đánh thua cũng không nói, lại bị Triệu vương điện hạ bắt được! Triệu vương điện hạ là người dễ chọc? Hắn chính là lão đại cầm đầu đám hoàn khố trong kinh thành có biết không hả?
- Tiểu thư, nếu không mau nghĩ cách cứu thiếu gia... Thiếu gia sẽ bị Triệu vương điện hạ đánh gãy chân!
Mạt Lị nhẹ giọng an ủi Khương Lộ Dao:
-Nhị lão gia và nhị phu nhân.. Chưa chắc có thể trông cậy được, lão phu nhân còn có thể nói được mấy câu, nhưng chỉ sợ lão phu nhân sẽ không quan tâm đến chuyện của thiếu gia...
-Lão phu nhân đã bị các vị tiểu thư dỗ tới thôn trang nghỉ mát rồi.
Liên Hương đứng bên cạnh Mạt Lị nói tiếp:
-Lúc nãy nô tỳ mới nhìn thấy tam tiểu thư và tứ tiểu thư...
Khương Lộ Dao nói:
-Không cằn nói nữa! Dù sao cũng không có phần của chi thứ hai chúng ta!
Cha nàng là nhị lão gia, nàng đứng thứ hai trong đám tỷ muội trong phủ, ở ngoại gia, mẫu thân nàng cũng là nhị tiểu thư, ca ca nàng là Vĩnh Ninh hầu phủ nhị thiếu gia!
Nhị... Nhị... Cái gì cũng nhị là thế nào?
-Giao cho ta?
Cơn tức vừa mới tiêu tán lại "bừng" một phát bốc lên!
-Ta... Ta...
Nàng nói không nổi câu mặc kệ, kiếp trước nàng là trẻ mồ côi, bởi vậy kiếp này nàng vô cùng quý trọng tình thân.
Phụ mẫu, huynh trưởng "không có tiền đồ", nàng nhớ rõ, bọn họ yêu thương nàng thật lòng, nàng cũng nhớ rõ.
Ai chưa từng trải qua bệnh trung nhị?
Chẳng qua phụ thân và ca ca nàng... Cái thời kỳ trung nhị này hơi dài mà thôi.
- Chờ ta lôi cổ hắn về, ta phải giáo huấn hắn một trận nên thân mới được!
Khương Lộ Dao hung ác nói.
Mạt Lị hơi bĩu môi, có lần nào tiểu
thư ngoan độc xuất thủ dạy dỗ nhị thiếu
gia?
Khương Lộ Dao cũng biết mình không có cách nào thay đổi ca ca nhà mình.
Dù sao hắn cũng sinh trưởng trong hầu phủ phú quý sung túc, đã sớm nuôi dưỡng ra tính nết hoàn khố của đám công tử huân quý.
- Triệu vương, Triệu vương...
Linh quang chợt lóe, Khương Lộ Dao đã nghĩ ra cách, thể diện của nàng ở trước mặt Triệu vương không dùng được.
Nhưng mặt mũi của lão bà gần tám mươi tuổi trong thâm cung, thái hậu nương nương lại khác.
Cho dù Triệu vương điện hạ gan lớn đến đâu cũng không dám gây chuyện vào ngày Phật đản, Thái Hậu nương nương cực kỳ tin Phật, thường xuyên đi chùa lễ Phật...
Lẽ ra ngày Phật Đản phải trai giới, vậy mà Triệu vương điện hạ lại đánh nhau gây chuyện giữa chốn phong nguyệt...
Khương Lộ Dao nhấc làn váy:
- Đi, đi thư phòng!
Trước tiên nàng phải viết cho lão ca Khương Mân Cẩn một tờ giấy, đỡ để hắn bị giam trong Triệu Vương phủ còn chọc thêm họa.