Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 442 : Điều kiện 2

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Khương nhị gia nằm trên đống cỏ khô trong thiên lao, cảnh vật chung quanh không được tốt, vậy mà không có ai bạc đãi Khương nhị gia.



Đầu gối lên hai tay, Khương nhị gia ngắm sao đêm qua song sắt, nhất định Dao Dao rất thương tâm, nhi tử đâu? Nhất định sẽ bị Dao Dao dùng lời nói lừa gạt…



Khương nhị gia khổ sở, đáng thương cho Khương Mân Cẩn, sao không được di truyền đầu óc thông minh giống mình?



Tuy hắn tuy hàm hậu một chút, cũng không đến mức bị Dao Dao nói mấy câu là bị lừa.



- Cũng tốt, người ngốc có phúc của người ngốc, người thông minh nghĩ càng hiểu nhiều thì lại càng lo lắng, người một nhà thống khổ nhất chính là Dao Dao.



Khương nhị gia có chút buồn sầu, chờ lúc hắn ra tù, hắn nên làm như thế nào mới có thể khiến Dao Dao nguôi giận?



Cạch một tiếng, cửa thiên lao mở ra, Khương nhị gia nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nương nhờ ánh trăng nhìn xem.



Thấy một vị công tử trẻ tuổi bị nha dịch dẫn  vào, nhìn có chút quen mắt, Khương nhị gia đang nhàm chán, cuối cùng cũng có người vấn đáp, xoay người đứng dậy, hỏi:



- Ngươi là ai?



- …



Đứng ngoài cửa nhà lao là Tần vương thế tử khuôn mặt sầu bực, đối mặt với hoàng thượng hắn cũng chưa uể oải như vậy:



- Là tiểu tế tương lai của ngươi.



- Nữ nhi của ta không có khả năng gả cho người đã từng vào thiên lao, ngươi đừng bại hoại danh tiết nữ nhi của ta…



- Thế tử điện hạ.



Sai dịch nâng cao giọng nói:



- Tần vương thế tử điện hạ, người định trụ cách vách, hay là…



- Ở cùng một chổ với Khương nhị gia.



- Dạ.



Sai dịch mở cửa nhà lao, Triệu Đạc Trạch đi vào, đứng ở trước mặt Khương nhị gia:



- Thấy rõ ràng, lại không nhận ra ta, sau này ta sẽ đem Dao Dao đến nơi rất xa, để cho ngươi không nhìn thấy.



- Tần vương thế tử? Sao ngươi sẽ là tiểu tế tương lai của ta? Đừng nghĩ ngươi có địa vị cao, là có thể khi dễ nữ nhi của ta, ta nói cho ngươi biết, ta không có sợ ngươi.



Khương nhị gia đứng dựng lên, duỗi tay đấm cánh tay của Tần vương thế tử, hung tợn cảnh cáo Tần vương thế tử:



- Muốn mang khuê nữ của ta đi, ngươi đừng có nằm mơ, trong lòng khuê nữ của ta chỉ có ta, không có phần của ngươi…



Triệu Đạc Trạch không cam lòng yếu thế cùng Khương nhị gia đánh nhau, sai dịch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.



Hai vị này một trước một sau cáo trạng Giang Nam tổng đốc, còn nghĩ là đồng đảng, ai ngờ gặp mặt liền quánh nhau.



Hay là hoàng thượng nhốt bọn họ chung một chổ, chỉ vì muốn cho bọn họ đánh một trận?



Hai người không có đánh hết sức, nhưng cũng dùng không ít lực, đánh một hồi thì nằm ngã ngửa ra đống cỏ khô, Triệu Đạc Trạch thở hổn hển nói:



- Dao Dao để cho ta tới chiếu cố ngươi, ngươi muốn ăn cái gì? Uống cái gì chỉ cần nói với ta?




Triệu Đạc Trạch ấn huyệt thái dương, còn không phải là tự làm tự chịu?



- Ngươi nói thử xem, ta sẽ cân nhắc.



Hắn sẽ không tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào, hay đáp ứng bất luận điều kiện gì.



- Một chút cũng không thành tâm, không ăn.



- Được, ngươi nói, ta đáp ứng.



- Ta nói nha.



- Nói đi.



Khương nhị gia ngậm đùi gà, chậm rãi nói:



- Nếu tương lai sau này ngươi làm chuyện có lỗi với khuê nữ của ta, ta muốn đánh ngươi, ngươi không thể trốn. Nếu tương lai sau này ngươi cãi nhau với khuê nữ của ta, ngươi phải chủ động xin lỗi, còn nữa ngươi phải cam đoan, sau này không thể nạp trắc phi.



- Nếu ngươi làm được, ta sẽ tha thứ cho ngươi.



- …



Triệu Đạc Trạch há miệng, đây đúng là phụ thân kỳ ba? Không hề có nguyên tắc một mực đứng về phía Khương Lộ Dao.



- Nếu Dao Dao làm sai thì sao?



- Khuê nữ của ta không có khả năng lầm lỗi.



Khương nhị gia tự hào vung đùi gà trong tay:



- Đáp ứng, hay là không đáp ứng?



- Đáp ứng.



Triệu Đạc Trạch nhấc tay thề nói:



- Ngươi nói gì ta cũng đáp ứng, ngươi đánh ta, ta không né, nếu ta cùng Dao Dao cãi nhau, ta sẽ chủ động xin lỗi, ta…Tương lai sẽ không nạp trắc phi, vừa ý rồi chứ.



- Ngươi còn phải thêm một câu, nếu vi phạm lời thề, nhân thần(thân nhân + quần thần) ruồng bỏ!



- Được, nếu ta vi phạm lời thề, nhân thần ruồng bỏ.



Lúc này Khương nhị gia mới vừa lòng gật đầu, chạy vài bước đến bàn rượu và thức ăn, ngồi ăn uống thả cửa.



- Thế tử điện hạ, ngươi cũng ăn nha.



Bị ngươi khí đến no rồi, nơi nào nuốt trôi?



Triệu Đạc Trạch ngã xuống đống cỏ khô:



- Ngươi ăn đi, ta không đói bụng.



Khóe miệng cong lên, trong lòng chảy qua một loại xa lạ tình thân, có Khương nhị gia làm nhạc phụ, xem ra cũng không xấu…