Hậu nạp thiếp ký
Chương 1 : Dương Thu Trì nằm mộng
Ngày đăng: 01:56 27/06/20
Dương Thu Trì từ từ bước đi chậm rãi trên con đường ở Quảng Đức huyện. Mọi thứ xung quanh quen thuộc lạ thường nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác đã lâu rồi mình mới lại về ghé thăm nơi đây. Dương Thu Trì đi đến tri phủ thì đột nhiên phía sau lưng bị ai đó vỗ vỗ mấy cái đến khi quay lưng nhìn lại thì nhìn thấy một thiếu nữ dễ thương nhìn hắn cười hắc hắc:
Ê Dương Thù Trì, dại bổn cô nương phép thuật lúc trước ngươi làm ta xem đi, giấu hoài thế!
Hắn đột nhiên nhớ lại, lần đầu gặp Tống Vân Nhi hắn đã lừa cô là mình có phép thuật dùng máy ảnh kĩ thuật số tạo ra một tia chớp khiến cho cô khiếp sợ, từ đó Tống Vân Nhi cứ đòi hắn dạy cho cô cách làm.
Dương Thu Trì xoay người lại định nói gì thì trước mắt hắn không còn là Tống Vân Nhi nữa, con đường trước mắt không còn, chỉ có nấm mồ bên cạnh và Tần Chỉ Tuệ đang rút dao tự đâm vào mình. Dương Thu Trì hoảng hốt cầm tay Tần Chỉ Tuệ giằng co một hồi không ngờ con dao vô tình cắm thẳng vào tim hắn ngất xỉu. Trong mơ màng hắn thấy cả nhà mình bao gồm Phùng Tiểu Tuyết, Tống Tình, Dương mẫu bị cẩm y vệ bắt bớ, cả Dương phủ bị đốt cháy, xung quanh toàn là lửa. Hồng Lăng bị hoằng thượng bắt giữ, nghe Lý công công bảo là đem về làm phi tần cho hoàng thượng. Dương mẫu và các thê thiếp của hắn không ngừng gào khóc gọi tên Dương Thu Trì. Cuối cùng trong tiềm thức của hắn, xung quanh chỉ còn là biển lửa.
“Mẫu thân! Tiểu Tuyết! Vân Nhi...” - Dương Thu Trì hét lớn
“Phu quân, phu quân không sao chứ”?
Dương Thu Trì chợt bừng tỉnh, mồ hôi tuôn ra như suối, đầu hắn nằm trong vòng tay của Liễu Nhược Băng.
Phu quân, chàng gặp ác mộng à? Liễu Nhược Băng lo lắng hỏi?
Không sao rồi, chỉ là giấc mộng thôi - Dương Thu Trì nhìn thấy thê tử của hắn thì từ từ lấy lại tinh thần.
“Vừa rồi thiếp thấy chàng tinh thần hoảng loạn cứ gọi mẫu thân của mình, chàng chẳng phải là cô nhi từ nhỏ hay sao? Còn Tiểu tuyết, Vân nhi là ai? Thiếp cảm thấy rất là quen thuộc”.
“Đã từng có lần ta nói với nàng, kiếp này ta đến đây vì nàng, nàng nhớ chứ?”
“Ân”- Liễu Nhược Bằng ôn nhu gật đầu.
“Ta vốn là một người không thuộc thời đại này, trong một lần tai nạn xuyên không về thời đại này”
“Thiếp nhớ chàng từng nói chàng là chỉ huy sứ cẩm y vệ hai trăm năm trước, vì thiếp không chịu được cảnh chàng nạp nhiều thiếp nên tự vẫn có phải không?”
“Vậy nàng tin ta chứ”- Dương Thu Trì hôn nhẹ lên bờ môi của nàng hỏi.
“Thiếp tin chàng, trước đây chàng nhiều lần nói với Băng nhi chuyện này, thiếp chỉ nghĩ là chàng nghĩ chuyện trêu chọc thiếp, nhưng gần đây thiếp suy nghĩ lại rất nhiều à...Chàng và thiếp sử dụng chung một loại công phu lại không biết sư phụ của thiếp là ai, lại biết nốt ruồi trên cơ thể thiếp, thiếp chưa từng gặp chàng nhưng lại có cảm giác rất là quen thuộc”
“Thật sự ta đến đây là vì nàng mà”- Dương Thu trì vừa nói vừa đặt tay lên đôi nhũ phồng tròn trịa trên người Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng khẽ rên lên từng tiếng nói với Dương Thu Trì: “Phu quân, lúc nãy chàng nằm mơ thấy gì thế?”
“Ta nằm mơ thấy từng người thê thiếp kiếp trước của ta, sau khi ta bỏ họ lại để đến thế giới này, cả nhà ta lâm vào đại nạn” Dương Thu Trì thở dài.
“Kể cho thiếp nghe về kiếp trước của chàng đi, chàng có tổng cộng bao nhiêu thê thiếp?”
“Bảy người” Dương Thu trì ngại ngùng đáp- “Vợ ta là Phùng Tiểu Tuyết, các thiếp gồm có Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, nàng, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng và Vân Lộ... ai da!!!”
Dương Thu Trì chưa nói xong thì đã bị Liễu Nhược Băng nhéo mạnh vài bên hông một cái-
“Chàng đó nghen, nhiều thê thiếp như vậy thiếp bỏ đi là đúng”
“Thực sư ta rất nhớ các nàng và mẫu thân của ta, nhớ con của chúng ta nữa...”
“Chúng ta có con sao?” Liễu Nhược Băng nhướng mày kinh ngạc”
Ê Dương Thù Trì, dại bổn cô nương phép thuật lúc trước ngươi làm ta xem đi, giấu hoài thế!
Hắn đột nhiên nhớ lại, lần đầu gặp Tống Vân Nhi hắn đã lừa cô là mình có phép thuật dùng máy ảnh kĩ thuật số tạo ra một tia chớp khiến cho cô khiếp sợ, từ đó Tống Vân Nhi cứ đòi hắn dạy cho cô cách làm.
Dương Thu Trì xoay người lại định nói gì thì trước mắt hắn không còn là Tống Vân Nhi nữa, con đường trước mắt không còn, chỉ có nấm mồ bên cạnh và Tần Chỉ Tuệ đang rút dao tự đâm vào mình. Dương Thu Trì hoảng hốt cầm tay Tần Chỉ Tuệ giằng co một hồi không ngờ con dao vô tình cắm thẳng vào tim hắn ngất xỉu. Trong mơ màng hắn thấy cả nhà mình bao gồm Phùng Tiểu Tuyết, Tống Tình, Dương mẫu bị cẩm y vệ bắt bớ, cả Dương phủ bị đốt cháy, xung quanh toàn là lửa. Hồng Lăng bị hoằng thượng bắt giữ, nghe Lý công công bảo là đem về làm phi tần cho hoàng thượng. Dương mẫu và các thê thiếp của hắn không ngừng gào khóc gọi tên Dương Thu Trì. Cuối cùng trong tiềm thức của hắn, xung quanh chỉ còn là biển lửa.
“Mẫu thân! Tiểu Tuyết! Vân Nhi...” - Dương Thu Trì hét lớn
“Phu quân, phu quân không sao chứ”?
Dương Thu Trì chợt bừng tỉnh, mồ hôi tuôn ra như suối, đầu hắn nằm trong vòng tay của Liễu Nhược Băng.
Phu quân, chàng gặp ác mộng à? Liễu Nhược Băng lo lắng hỏi?
Không sao rồi, chỉ là giấc mộng thôi - Dương Thu Trì nhìn thấy thê tử của hắn thì từ từ lấy lại tinh thần.
“Vừa rồi thiếp thấy chàng tinh thần hoảng loạn cứ gọi mẫu thân của mình, chàng chẳng phải là cô nhi từ nhỏ hay sao? Còn Tiểu tuyết, Vân nhi là ai? Thiếp cảm thấy rất là quen thuộc”.
“Đã từng có lần ta nói với nàng, kiếp này ta đến đây vì nàng, nàng nhớ chứ?”
“Ân”- Liễu Nhược Bằng ôn nhu gật đầu.
“Ta vốn là một người không thuộc thời đại này, trong một lần tai nạn xuyên không về thời đại này”
“Thiếp nhớ chàng từng nói chàng là chỉ huy sứ cẩm y vệ hai trăm năm trước, vì thiếp không chịu được cảnh chàng nạp nhiều thiếp nên tự vẫn có phải không?”
“Vậy nàng tin ta chứ”- Dương Thu Trì hôn nhẹ lên bờ môi của nàng hỏi.
“Thiếp tin chàng, trước đây chàng nhiều lần nói với Băng nhi chuyện này, thiếp chỉ nghĩ là chàng nghĩ chuyện trêu chọc thiếp, nhưng gần đây thiếp suy nghĩ lại rất nhiều à...Chàng và thiếp sử dụng chung một loại công phu lại không biết sư phụ của thiếp là ai, lại biết nốt ruồi trên cơ thể thiếp, thiếp chưa từng gặp chàng nhưng lại có cảm giác rất là quen thuộc”
“Thật sự ta đến đây là vì nàng mà”- Dương Thu trì vừa nói vừa đặt tay lên đôi nhũ phồng tròn trịa trên người Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng khẽ rên lên từng tiếng nói với Dương Thu Trì: “Phu quân, lúc nãy chàng nằm mơ thấy gì thế?”
“Ta nằm mơ thấy từng người thê thiếp kiếp trước của ta, sau khi ta bỏ họ lại để đến thế giới này, cả nhà ta lâm vào đại nạn” Dương Thu Trì thở dài.
“Kể cho thiếp nghe về kiếp trước của chàng đi, chàng có tổng cộng bao nhiêu thê thiếp?”
“Bảy người” Dương Thu trì ngại ngùng đáp- “Vợ ta là Phùng Tiểu Tuyết, các thiếp gồm có Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, nàng, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng và Vân Lộ... ai da!!!”
Dương Thu Trì chưa nói xong thì đã bị Liễu Nhược Băng nhéo mạnh vài bên hông một cái-
“Chàng đó nghen, nhiều thê thiếp như vậy thiếp bỏ đi là đúng”
“Thực sư ta rất nhớ các nàng và mẫu thân của ta, nhớ con của chúng ta nữa...”
“Chúng ta có con sao?” Liễu Nhược Băng nhướng mày kinh ngạc”