Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Chương 1 : Mới gặp
Ngày đăng: 22:16 10/08/20
Hứa Đồng nhìn trong tay tờ ghi chép, xác định chính mình không đi sai. Gọi điện thoại đến cửa hàng đưa địa chỉ, thật là nơi này.
Qua cửa bảo vệ, cô đi vào tòa nhà lớn, tìm được phòng 117. Bấm chuông rất
lâu mới có người mở cửa. Là một cô gái quyến rũ cơ hồ có chút yêu diễm.
Hứa Đồng mỉm cười hỏi: “ Tôi là cửa hàng Hưng Bang Ngũ Kim, xin hỏi cô là người gọi điện đến trong cửa hàng, Hồ tiểu thư?”
Cô gái hơi dương cằm gật đầu, vẻ mặt kiêu căng, “đúng vậy, là tôi”
Hứa Đồng lập tức thu hồi nụ cười, Hồ tiểu thư biểu tình làm cô cảm thấy không thoải mái.
Đem miệng vòi nước đưa cho Hồ tiểu thư, Hứa Đồng chờ trả tiền. Hồ tiểu thư
lại đối với cô đè thấp thanh âm nói: “Cô đưa mấy thứ này cho tôi, tôi
cũng không tự lắp chúng được, cô bảo tôi làm sao bây giờ?”
Hứa
Đồng khẽ nhíu mày. Thời đại này ngày càng nhiều phụ nữ, chỉ biết dùng
tinh lực để khoe lên dung mạo, ngay cả đầu óc mình có dính nước hay
không cũng không biết, càng không hiểu nên tỏ ra như thế nào cùng người
khác nói chuyện.
Cô lại một lần nữa mỉm cười, nhìn Hồ tiểu thư,
uyển chuyển ôn hòa nói:” Chúng tôi có thể giúp cô lắp đặt, xong phải trả thêm chi phí”
Hồ tiểu thư hừ nhẹ, giống như Hứa Đồng chờ đợi đến lúc này chỉ vì tiền của cô ta vậy.
“Tiền không phải là vấn đề, tôi sẽ trả nhiều hơn so với công của cô,chỉ cần cô đổi tốt là được”
Hứa Đồng gật gật đầu vào nhà, khi cúi đầu đổi giầy, vẫn nhìn thấy Hồ tiểu
thư dương cằm ngạo mạn. Đáy mắt Hứa Đồng khẽ nhúc nhích, hiện lên mấy
tia kì lạ.
Hồ tiểu thư nhìn Hứa Đồng một thân quần áo loang lổ -
kì thật là quần áo lao động, nhíu mày không chút nào che dấu, mang theo
một tia chán ghét nói: “Cô theo tôi vào phòng, không cần đụng đến nơi
nào khác”. Ý tứ rõ ràng sợ cô làm bẩn thứ gì đó trong nhà.
Trong lòng Hứa Đồng nổi lên một tia lạnh, khóe miệng tươi cười lại lộ ra dáng vẻ kính cẩn nghe theo
“Được, nhờ cô dẫn đường đến phòng tắm”, cô phối hợp nói
Hồ tiểu thư xoay người xong, bỗng thần sắc biến đổi. Vừa rồi kiêu căng
lạnh như băng, bỗng chốc như cởi ra tấm mặt nạ, giây lát hiện ra bộ mặt
ôn nhu mềm mại như nước, bộ dáng đáng yêu.
Hứa Đồng thanh sắc
không đổi khẽ đảo mắt. Trong lòng thầm than, trừ cô ta ra chắc không ai
có thể biến đổi sắc mặt thuần thục như thế.
gian, cô mỗi ngày cắn chiếc đũa ở trước gương khổ luyện mỉm cười.
Khóe miệng da phá, lợi sưng, hai má toan đau. Tuy rằng vất vả, nhưng thấy đáng giá, vì đổi lấy mẹ vui mừng
Mẹ nói: “Con ngoan, cười như thế thật tốt, làm cho người khác trước mắt
sáng ngời, về sau cứ cười như vậy, đừng giống mấy đứa con trai hi hi ha
ha”. Mẹ còn dạy cho cô, con gái đẹp nhất, trong lúc tươi cười đừng quên
hàm chứa một tia ưu thương, nó xinh đẹp mà thần bí, làm người ta vướng
bận, không thể quên.
Không lâu về sau, mẹ qua đời. Từ nay về sau, nụ cười của cô liền mãi mãi chứa một tia thản nhiên ưu thương.
●︶︶●
Đi tới cửa, Hồ tiểu thư rốt cục mặt lại biến sắc. Cô ta nhìn Hứa
Đồng,giọng lạnh như băng: “Ghét nhất cái loại người nghèo luôn làm bộ
đáng thương xin tiền, luôn ở trước mắt đàn ông giả tạo tìm kiếm đồng
tình”
Hứa Đồng ánh mắt lạnh lùng, một tia sáng chợt lóe. Cô xem
Hồ tiểu thư, lạnh run nói: “Thực xin lỗi Hồ tiểu thư, cô thật sự hiểu
lầm tôi rồi, tôi không cố ý dụ dỗ chồng cô, tôi chỉ muốn cảm ơn thôi,
xin cô tin tưởng tôi” Âm lượng không lớn không nhỏ, đủ làm cho người đàn ông trong kia nghe được. Âm sắc nơm nớp lo sợ, giống như đang bị ai uy
hiếp, đang sợ hãi không thôi.
Hồ tiểu thư quay đầu nhìn về phía
phòng khách, thần sắc kinh hoàng. Lại quay đầu nhìn Hứa Đồng, oán hận
cắn răng nói: “Câm miệng cho tôi! Đi mau”
Hứa Đồng vẫn như cũ làm bộ nhát gan một bên rời khỏi cửa một bên vẫn khóc: “Thực xin lỗi Hồ
tiểu thư, thực sự xin lỗi, tôi không có dụ dỗ chồng cô, xin cô tin tưởng tôi”
Cô làm bộ dạng nghèo khổ yếu đuối bị tình nhân âm thầm hãm
hại, suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn, phấn khích. Mặc cho ai nghe thấy
hoặc nhìn thấy một màn này đều đồng tình với cô gái kia thoạt nhìn khờ
khạo, thanh thuần, đi khiển trách cái người kia keo kiệt độc ác.
Cửa phòng đóng lại, Hứa Đồng nhìn rõ Hồ tiểu thư kia, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Cô khẽ cười, tâm tình sung sướng vô cùng.
Muốn cùng Hứa Đồng này đấu, cũng không phải là chuyện dễ dàng, chơi không tốt, sẽ bị cô sách cốt lột da.
Trông cậy vào cô một chút giàu lòng nhân ái hạ thủ lưu tình? Không có khả năng!
Này nọ thương hại gì đó, cô chưa bao giờ mang ở trên người
Sinh tồn là khôn sống mống chết, bị thương hại bất quả chẳng qua sẽ có ngày bị vất bỏ mà thôi.
Con người sống nên chọn làm người mạnh mẽ. Sự thương hại đối với kẻ yếu đuối là an ủi, nhưng đối với kẻ mạnh mẽ là một sỉ nhục.
Mà để cho đối thủ tôn trọng, cô sẽ đem đối phương cũng như mình đối xử
bình đẳng, làm sao có thể dùng sự thương hại của mình đi nhục nhã bọn
họ?
Nên, tốt nhất người nào muốn đắc tội với cô nên là người có bản lĩnh thật sự, nếu không, sẽ bị thảm bại rất khó coi.