Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Chương 20 : Che lấp
Ngày đăng: 22:45 10/08/20
Ngài đừng hiểu nhầm, kỳ thật vận mệnh của tôi ngay cả giống con chó nhỏ kia cũng không được như vậy đâu!
-------------------------------------
Ám bài không dễ đánh, không chỉ cần kĩ năng, còn phải có trí nhớ hơn người.
Khi đánh ám bài, bình thường mặt bàn luôn yên tĩnh không tiếng động, mỗi
người chỉ lo liều mạng nhớ bài, căn bản không cần phân tâm nói chuyện.
Cho dù như vậy, cao thủ bình thường vẫn không tránh được đôi khi nhớ
nhầm một hai quân.
Hôm này cùng phân cao thấp bốn người, đều là
cao thủ bài kĩ siêu quần. Bốn người này, lão quan cùng đầu gỗ nhất nhất
trầm mặc, toàn tâm toàn ý nhớ bài, tính bài. Cố Thần cùng Hứa Đồng, hai
người chưa từng im lặng, bọn họ một hồi hỏi đáp, ý cười dạt dào, hứng
trí nồng đậm, như đang trò chuyện với nhau bình thường. Mà khi nói
chuyện, hai người ai cũng không có chậm trễ tốc độ trảo bài.
●︶︶●
Cố Thần ra bài: “Tam điều” Hắn cũng không nhìn về hướng Hứa Đồng, giống
như không hề để ý hỏi: “Dao Dao, em có hay không gạt tôi?”
Hứa
Đồng kêu một tiếng: “Bính!”, vươn cánh tay, đến quân bài trước mặt hắn
vừa kiểm qua. Ngón tay hơn kiều, ngón giữa rất nhanh động, xác định đúng là cây muốn đánh, chụp trên mặt bàn, chính mình đưa ra khỏi khu lũy
bài, giương giọng kêu lên: “Bạch đản!” Sau đó nhìn về phía Cố Thần lấy
hỏi đáp lại: “Tôi nói không có, anh chịu tin?”
Lão quan trảo bài, Cố Thần lại chặn đứng hắn, hô một tiếng: “Ta giang!”. Kiểm bài trước
mặt Hứa Đồng, hồi mã, cười nói: “Tôi hỏi em mấy vấn đề, nếu em có thể
trả lời được, tôi tin!”. Dừng lại xong, hắn hỏi vấn đề thứ nhất: “Đêm
đó, em nói với tôi, mẹ em không thể chữa khỏi, qua đời, đây không phải
là gạt tôi?”
Hứa Đồng nghe tiếng không khỏi ngẩn ra. cô không thể tưởng tượng được sẽ
tại chính nhà mình, bởi chính quy củ của mình lại bại ở trên tay người
ngoài.
Cố Thần đem bài xốc lên, Hứa Đồng cẩn thận xem lại, cuối cùng không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối, hắn chưa hề sai.
Cô cho dù không hề cam lòng, giờ phút này cũng không thể không cúi đầu nhận thua.
Cố Thần cười nói: “Tôi còn vấn đề chưa hỏi xong”. Hắn quay đầu nhìn lão
quan đầu gỗ, khách khí hỏi: “Hai vị có thể tiện tránh một chút sao?”
Hai người nhìn về phía Hứa Đồng, Hứa Đồng đối bọn họ gật đầu: “Đi ra ngoài
đi, Cố thiếu không ăn thịt được ta!” ánh mắt nhìn lại Cố Thần, nháy mắt
linh động, lại giống như khiêu khích nhìn hắn hỏi: “Đúng không, Cố
thiếu?”
Cố Thần chọn mi cười, cũng không lên tiếng. Miệng hắn khẽ nhếch làm Hứa Đồng cảm thấy quen thuộc – giống như cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đầy đùa cợt mỉa mai. Giống như đang cười cô biết chính mình
đã thua, ngoan ngoãn cúi đầu là tốt rồi, biết rõ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, cần gì phải phí hoài tâm cơ trước mặt để hắn khoe khoang phong độ.
Lão quan cùng đầu gỗ đứng dậy rời đi.
Hứa Đồng hào phóng khoát tay: “Mời Cố thiếu tiếp tục!”
Cố Thần thản nhiên mở miệng: “Em nói em là sinh viên!”
Hứa Đồng thong dong mỉm cười đáp lại: “Quả thật đúng vậy, bởi vì chuyện cá
nhân nên lễ phát bằng tốt nghiệp ngày đó tôi vắng mặt. Ngày hôm qua mới
đến trường lấy giấy tốt nghiệp. Vì thế, từ ngày hôm qua trở về trước,
tôi hẳn chỉ tính là sinh viên đại học. Cho nên, Cố thiếu, vấn đề này tôi thực sự không lừa anh!”
Cố Thần bị cô nói xạo, “Xuy!” cười một
cái đi ra, gật gật đầu nói: “Được rồi! Em nói không sai, có trật tự, này cũng coi như là em không có gạt tôi, tốt lắm. Như vậy, vấn đề kế tiếp”. tươi cười trên mặt hắn đột nhiên tắt, thần sắc trong khoảnh khắc túc
ngưng, quanh người như có một luồng khí vô hình, theo hắn mở miệng, áp
đảo lại, khiến ngực Hứa Đồng thấy khó chịu, hô hấp giống như muốn ngưng
lại.
Hắn trầm giọng hỏi; “Chụp ảnh kia, chủ ý là ai?”