Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 28 : Gặp nạn

Ngày đăng: 22:45 10/08/20


Vì cái gì ở những lúc cô cần anh nhất, cô luôn không được từ anh một chút quan tâm cổ vũ.



----------------------------



Hứa Đồng ghi nhớ điện thoại của Bàng Mông, tùy tay đem danh thiếp đưa cho

Dương Dương, bộ dáng hờ hững, giống như hoàn toàn không thấy được Bàng

Mông ánh mắt bi thương.



Cô trước cùng Dương Dương mang Đường

Tráng đến bệnh viện. Tuy rằng gân cốt không thương tổn, nhưng trên người lại bị thương khắp nơi.



Băng bó xong, nhìn Đường Tráng không

khác gì xác ướp, Hứa Đồng không khỏi nhíu mày nói: “Anh không thể về

nhà, chú Đường thấy anh bộ dáng này, nóng ruột mà chết”



Đường Tráng gật đầu, “Anh đi quán mạt chược, em nói với ba, có người đến chơi buổi tối, anh không về”



Hứa Đồng cũng nghĩ trước mắt như vậy.



Cô cùng Dương Dương đưa Đường Tráng lại bên đường bắt xe về Lão Nhai. Trên đường Dương Dương một mực yên lặng rơi lệ.



Đường Tráng vẻ mặt lơ đễnh, “Khóc, khóc, khóc, có cái gì mà khóc, tôi trước

kia đánh nhau, bị thương so với hiện tại còn nhiều hơn. Đây, trước ngực

này ba đao, cô cũng không phải không biết, bị thương thế này tính cái

gì, không được khóc”



Anh càng nói, Dương Dương khóc càng to, nghẹn ngào, “Anh không thấy được tôi thương anh! Tôi liền khóc, được không!”



Đường Tráng bị cô khóc tâm phiền ý loạn, da đầu run lên, không ngừng kêu lên: “Được, được, được, như thế nào lại không được, nhất định đi, khóc đi,

khóc thoải mái đi, khóc chết tôi thì thôi!”



Dương Dương bị anh chọc tức, phình quai hàm nhìn.



Dừng xe, Hứa Đồng trả tiền, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, nhìn bên ngoài lập tức giật mình.



Cô đánh gãy hai người còn đang hung hăng ở ghế sau đấu võ mồm, “Đừng loạn nữa! Mau xuống xe!”



Hai người theo tiếng cô nghe ra một phần xơ xác tiêu điều, không khỏi song

song thu nhỏ miệng. Khi đẩy cửa xuống xe, bọn họ mới sợ hãi ngẩn người.



Quán mạt chược giống như bị bão đảo qua, một đống hỗn độn, rách nạt không chịu nổi.



Tiểu Ngũ cùng Nhị Hoa ngồi xổm ở cửa, thấy có người trở về ngẩng đầu. Trên mặt hai đứa che kín vết thương xanh bầm.



Hứa Đồng nhìn cảnh trước mắt, căng thẳng, quay đầu nhìn về hướng Đường Tráng, anh đã giận đến đỏ mắt, một bộ muốn liều mạng.



Nhị Hoa chạy lại, nước mắt lưng tròng nói: “Tráng ca, anh như thế nào so

với em còn thảm hơn! Đồng tỷ, vừa rồi có người lại đây, bọn họ phá hết,

cái gì cũng không nói liền động thủ, vừa đánh vừa phá. Rất đáng giận! Em cùng Tiểu Ngũ đều không chuẩn bị, trở tay không kịp, đã bị bọn họ đánh

thành như vậy! Nhưng người khác đều ở bên trong thu dọn, em cũng Tiểu

Ngũ đang đợi mọi người. Bọn người kia nói: Có thể nhanh như vậy đem

người từ cục cảnh sát lấy ra, các người có bản lãnh, cho là ta không làm gì được các ngươi phải không? Đừng nghĩ dễ dàng như thế! không có khả

năng! Nếu muốn sống yên ổn, bảo Dương Dương đêm nay đến Huyễn Yêu, giám

đốc chúng ta chờ cô ta, nếu cô ta không đến, cũng đừng trách chúng ta

không khách khí! Hôm nay là quán mạt chược, ngày mai là cách vách, tiếp

theo là cửa hàng Ngũ Kim, ngày kia đi thiêu phòng ở, dù sao đang nhàm



điện thoại trong túi quần. Trong di động của cô chỉ có năm số điện

thoại: Đường Hưng Bang, Đường Tráng, Dương Dương, Bàng Mông cùng Cố

Thần. Ấn tới danh bạ, trong đâu nghĩ tới trình tự chữ cái, bấm người thứ hai, ấn gọi.



Điện thoại đi qua, lập tức cắt. Cứ như thế lập lại.



Vốn nghĩ đến sau khi Bàng Mông nhìn thấy cô nháy máy, sẽ lập tức gọi lại, kết quá đợi đã lâu, di động vẫn không có động tĩnh.



Cô không khỏi thấy đáy lòng lạnh ngắt



Vì cái gì ở những lúc cô cần anh nhất, cô luôn không được từ anh một chút quan tâm cổ vũ.



Gặp Nghiêm Xương Thạch thấy tư thế cô đứng mà hoài nghi, cô vội vàng buông

tay, dường như không có việc gì, mỉm cười nói: “Rượu này thực đắt tiền,

chị dâu tôi lại không biết thưởng thức, để chị ấy uống cùng là làm hỏng

rượu ngon, không bằng để cho cô ấy đi, hai bình này tôi đều uống, nếu

hai bình về sau tôi không ngã, giám đốc Nghiêm để tôi đi, nếu tôi không

thể đi, liền ở lại bồi ngài cả đêm cuồng hoan, ngài cảm thấy chủ ý của

tôi được không?”



Dương Dương một bên kéo cánh tay cô gọi: “Hứa Đồng, ngươi điên rồi!”



Nghiêm Xương Thạch vẻ mặt hứng trí bừng bừng, “Tốt! Có dũng khí khiêu chiến

hai bình! Nếu đã như vậy, ta làm sao có thể phản đối!” Lão quay đầu nhìn Dương Dương mê đắm nói, “Dương Dương tiểu thư, như vậy hôm nay cô cứ về trước, ta cùng em cô ở ra ngoài cửa, nửa khắc không dám chậm trễ. lúc

tới cửa, Dương Dương dãy dụa không đi, Hứa Đồng gấp gạp, nhìn cô nói:

“Ngươi choáng váng sao! Chạy được một người thì phải chạy! Ngươi đi rồi

ta có thể tùy cơ ứng biến! Chẳng lẽ ngươi thấy so với ta ngươi thông

mình hơn sao? Đi mau, tìm Bàng Mông, gọi anh ta nghĩ biện pháp, mau!”



Dương Dương rốt cuộc bị cô thuyết phục, rưng rưng nhìn cô, khẽ cắn môi, đẩy cửa chạy ra!



Cửa phòng nhất thời chưa kịp đóng. Hứa Đồng đứng ở cửa, nhìn Dương Dương

chạy, thản nhiên cười. Trong phòng mặc dù ngọn đèn mờ nhạt, lại làm mặt

cô trong suốt như ngọc. Trên khuôn mặt hiện lên một tia cô đơn ảm đạm,

giống như biết rõ sẽ không thoát được, vô lực xoay chuyển càn khôn, vì

thế đành phải nhận lấy tất cả.



Lòng cô dậy lên một tia chua sót



Cửa phòng kia vẫn như cũ khép chưa kín. Cô theo khe hở hướng phía ngoài

nhìn, ánh mắt trống rỗng, tại một giay, mi tâm bỗng dưng buộc chặt.



Cô nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, ở trước cửa bước qua



●︶3︶●



Người đó cũng có thể nhìn thấy cô, hơn nữa cô dám xác định, hắn không chỉ

nhìn thấy cô, mà ngay cả tình cảnh cô bây giờ, hắn cũng nhất định xem rõ ràng.



Nhưng hắn cũng không động thanh sắc, giống như đang đợi cô mở miệng cầu xin hắn.



Ánh mắt cô đảo qua người hắn, trong khuỷu tay hắn đang ôm một cô gái xinh

đẹp động lòng người. Cô gái kia cao gầy tuổi tác thoạt nhìn cùng cô xấp

xỉ, trên mặt dịu dàng ngoan ngoãn, cùng cô cũng có vài phần tương tự.



Không thể tưởng tượng được hắn thực sự kiên trì bền bỉ



Giờ phút này giai nhân ở bên, cho dù cô mở miệng cầu xin hắn, chắc gì hắn giúp đỡ.



Một lúc sau, hắn đã dắt cô gái xinh đẹp kia thong thả đi qua. Cửa phòng chậm rãi đóng lại.



Không gian kia bị một tiếng phanh cửa ngăn ra.Hứa Đồng hạ mắt, mỉm cười, đàm đạm mê mẩn



Một mặt cười một mặt âm thầm cân nhắc, cô rốt cuộc, còn gì chưa thử qua.