Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 64 : Trúng chiêu

Ngày đăng: 22:46 10/08/20


Khi Tiểu Đồ trả lời, giọng nói rất thành thực, “Nghiêm Xương Thạch không phải là người tốt!”



“Cố Thần với Nghiêm Xương Thạch tại sao lại thành thế này?”



Tiểu Đồ có chút ấp ùng, “Chính là ... là ... vì phụ nữ! Nghe nói cách đây

không lâu vị hôn thê trước của Cố Thần đã cũng Nghiêm Xương Thạch bí mật đính hôn rồi. Sau đó Nghiêm Xương Thạch lấy cớ rút khỏi công trình, còn âm thầm ra tay cản trở”



Hứa Đồng nhíu mày, “Lão ta có ý định làm khó dễ Cố Thần?”



Cố Thần gật đầu nói phải, lại đáp: “Nghe nói Cố Thần ... à, Cố tổng, bị

Nghiêm Xương Thạch lấy thúng úp voi. Dù nhà họ Cố có là gia tộc đại tài

đại thế, nhưng người đời có câu, dân không cùng quan đấu, quan không

cùng trộm đấu. Cho nên chỉ cần nhẫn nại, chắc Cố tổng nhất định sẽ không lựa chọn lật mặt với Nghiêm Xương Thạch!”



Dừng lại một chút,

mang theo vài phần do dự còn nói: “Nghe nói Đồng tỷ quan hệ với Cố tổng

rất tốt, nói vậy tức là vị hôn thê trước đây của Cố tổng nhất định sẽ

không bỏ qua, Đông tỷ nên cẩn thận một chút!”



Nghe hắn nói xong,

Hứa Đồng không khỏi giương mắt, “Cách nói năng, kiến thức của cậu thực

không tầm thường, tại sao lại đến nơi này? Tôi tin cậu có nhiều lựa chọn tốt hơn.”



Tiểu Đồ ngại ngùng cười, “Đâu có, tôi cơm còn ăn không đủ no, cũng may Tráng ca chịu thu nhận!”



Hứa Đồng trầm ngâm gật đầu, đưa mắt nhìn con dao trong tay hắn, thuận miêng khen một câu: “Chiếc dao này thật đẹp!”



Tiểu Đồ vội vã mang cây dao ra phía trước, dùng chiếc bao vải ở trước ngực

lau qua, “Con dao này rất khó tìm được chiếc thư hai. Đồng tỷ, nếu chị

thích thì cầm đi, bình thường cũng có thể dùng để phòng thân!”



Hứa Đồng vốn không có ý định xem, nhưng thấy người đối diện nhiệt tình như

vậy, ngay cả chuôi dao đều lau sạch mới đưa qua, nếu không nhận có vẻ có chút không phải, cô cười cười, nhận lấy. Nắm con dao ở trong tay, xoay

hai vòng xem xét, khen một câu, “Không sai, rất vừa tay, thật là thứ

tốt! Nhưng đối với tôi thì vô dụng, gặp nguy hiểm có khi còn làm thương

chính mình, cho nên cậu vẫn giữ lại là hơn!”



Tiểu Đồ đưa tay nhận lại con dao, cười hỏi Hứa Đồng: “Đồng tỷ còn chuyện gì muốn hỏi sao?”



Hứa Đồng lắc đầu, “Cậu đi ra cùng bọn họ đi.”



Tiểu Đồ vâng một tiếng, hai ba bước Hứa Đồng đã không nhìn thấy bóng dáng

cậu ta. Cô nhíu mày thật chặt, lập tức đi tìm Đường Tráng, dặn dò anh:

“Đề phòng người tên Tiểu Đồ này”



Đường Tráng không khỏi hỏi: “Cậu ta có gì không được sao?”



“Có chút lạ, cũng nên để ý, dù sao cẩn thận vẫn hơn”



Đường Tráng nghĩ lại, cảm thấy Hứa Đồng nói có lí, liền gật đầu đồng ý.



●]3]●



Hết dỗi, Hứa Đồng lại vô cùng lo lắn cho Cố Thần. Quảng trường Cẩm Tú vốn

là một công trình có quy mô rất lớn. Sau khi Chính phủ tiếp quản hạng

mục này, lại quyết định mở rộng kiến thiết, đem nơi này trở thành quảng

trường lớn nhất cả nước thậm chí là Châu Á, nên đầu tư rất lớn. Ngày bàn giao công trình ngày càng gần, Nghiêm Xương Thạch lại đột nhiên dở mặt

đâm ngang, lần này đối với Cố Thần mà nói, sự việc đã trở nên rất khó

giải quyết.



Hứa Đồng lo lắng, cô gọi điện cho thư kí Trịnh, hỏi

tình hình của Cố Thần. Thư kí Trịnh nói với cô: “Tôi cùng Cố tổng hiện

tại đang ở C thị. Dự định vài ngày sau có thể trở về. Cố tổng hiện giờ

đang cùng phía đối tác họp, tạm thời không thể nghe máy. Cô có muốn đợi

Cố tổng kết thúc cuộc họp tiếp điện hay không?”



Hứa Đồng suy nghĩ một chút nói: “Không cần, đợi mọi người trở về rồi nói sau. Cứ để cho anh ấy tập trung giải quyết công việc.”



Cúp máy, Hứa Đồng ngồi yên trên sôfa, bất động thật lâu không rõ vì cái gì, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Cô cảm thấy dường như có chuyện gì

không tốt sắp xảy ra. Sẽ là chuyện gì đây?



●]3]●



Ngày hôm

sau, trong lúc Hứa Đồng còn ngủ, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng ồn

ào. Không thể tiếp tục ngủ, cô đứng dậy rửa mặt. Vừa xong, chợt bên

ngoài cửa sổ có người kêu cô: “Đồng tỷ, Đồng tỷ, Tráng ca gọi chị ra đây một chút!”



Hứa Đồng ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Đồ đang đứng ở

trước. Thấy cô đi ra, Tiểu Đồ vội vàng nói: “Đồng tỷ, nhanh, có người

sáng sớm đã đến, nói sẽ giải tỏa Lão Nhai, hạn trong vòng ba ngày bàn

giao mặt bằng, nếu không sẽ cưỡng chế giải tỏa!”



Hứa Đồng nghe xong kinh ngạc, “Bọn họ là ai?”



Tiểu Đồ đáp: “Là người ở công ty Nghiêm Xương Thạch!”



Hứa Đồng day

day thái dương, có chút nhụt chí, “Đã nhiều ngày như vậy, nếu có thể thả đã sớm thả. Tất cả chứng cứ đều bất lợi cho ta, Nghiêm Xương Thạch lại

tác oai tác quái, bọn chúng sớm đã ăn dây với nhau, ngươi nói, ta còn có thể thoát được lưới của hắn sao?”



Dương Dương không khỏi rầu rĩ.



Hứa Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi cô: “Anh ấy ... thế nào?” Vì sao vẫn không chịu đến thăm cô?



Dương Dương lại thở dài, “Thật không biết hai người các ngươi đang làm cái

gì. Anh ta thì chạy đôn chạy đáo cả ngày không có thời gian ngủ, người

mù cũng nhìn ra được anh ta đối với ngươi lo lắng bao nhiêu, nhưng vô

luận thế nào cũng không chịu đến thăm! Hứa Đồng, hai người các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”



Hứa Đồng trầm mặc trong chốc lát, hỏi cô:

“Anh ấy thực sự bận sao? Ngươi bảo thư kí Trịnh quan tâm đến anh ấy, bảo anh ấy ăn uống nghỉ ngơi, nếu sau này anh ấy ngã quỵ, chúng ta đều

không có hi vọng!” Nghe thấy Dương Dương nói hắn vì mình mà chạy ngược

chạy xuôi, cô cảm thấy thoải mái. Hắn không đến thăm cô, nhất định có lí của hắn. Chỉ cần trong lòng hắn có cô, thể là đủ.



Dương Dương

lại nói cho cô: “Hứa Đồng, Cố Thần hiện tại tâm trạng thực dọa người.

Vốn tưởng liên kết với một số đối tác cùng đối phó với Nghiêm Xương

Thạch, nhưng những người đó đều sợ thiệt thân, tất cả đều rút lui. Cố

Thần nói cho chúng ta yên tâm, không có người hỗ trợ cũng không quan

trọng, một mình anh ta, cho dù có tán gia bại sản cũng phải cùng họ

Nghiêm kia sống chết một phen!”



Hứa Đồng cười rộ lên: “Thật

không? Anh ấy nói như vậy sao? Cho dù tán gia bại sản cùng muốn cùng họ

Nghiêm kia sống chết một phen?”



Dương Dương nhìn cô gật đầu, “Nếu có một từ là giả, sau này ta sẽ không thể sinh con!”



Hứa Đồng nhắm mắt lại, trong lòng thoải mái, thở dài một hơi. Nước mắt lặng lẽ thấm ướt hai má cô. Cô nhớ rõ trước kia lúc đi thăm mộ mẹ, cô nói

với chú Đường trong nhà Cố Thần tiền tài như vậy, xây dựng nghĩa trang

này thật không đáng kể, cô nói với chú Đường đừng vì chuyện nho nhỏ này

của hắn mà bị hù. Chú Đường vì thế mà cười nói với cô “Chẳng nhẽ phải

làm cho hắn tán gia bại sản mới chứng minh được hắn thật lòng với cháu

sao?” Không thể tưởng tượng được một câu nói đùa khi ấy, cho tới bây giờ lại thành lời sấm(1). Hứa Đồng mở mắt ra, nhìn Dương Dương nhẹ nhàng

nói: “Dương Dương, giúp ta nói với Cố Thần. Chuyện cá cược kia, ta

thua!”



●]3]●



Hứa Đồng cảm thấy hối hận. Nếu biết trước sẽ

có một kiếp nạn như vậy chờ cô, cô nhất định sẽ không tùy tiện, sẽ không dỗi hắn, không bao giờ so đo thứ vô nghĩa kia. Cô hối hận không thể nói với hắn một từ yêu. Về sau cũng không biết khi nào mới có thể nói được.



Không biết còn hay không có cơ hội ở dưới ánh nắng mặt trời tự mình nói cho hắn: Đúng, Cố Thần, em yêu anh!



●]3]●



Dương Dương đem những lời của Hứa Đồng nói cho Cố Thần. Người đàn ông kiêu

ngạo này, sau khi nghe được vài câu đơn giản đó, trên mặt có biết bao

đau đớn. Dương Dương nhìn hắn, trong lòng không khỏi bi thương, rơi nước mắt. Cô xoay người rời đi, trả lại yên tĩnh cho Cố Thần.



Bên

cạnh không còn người khác, Cố Thần ngã vào trong ghế da, mặt hướng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn. Bầu trời mông lung như có một tầng bụi, làm cho

lòng người một mảnh đen tối. Dĩ vãng, nụ cười của cô có thể xua tan mây

đen trong lòng hắn, nhưng hiện tại, cô lại bị đưa vào nhà giam, vô vọng

đau khổ. Hắn nhớ cô, hắn nghĩ đến những gì cô gặp phải mà đau đớn, khẽ

cúi đầu day day thái dương.



Một lúc lâu sau, hắn xoay người lấy

ra trong ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, vừa nhìn đã thấy sự tinh xảo kì công trong đó. Cố Thần

đem chiếc nhẫn lấy ra, đưa đến trước mắt. Đây là chiếc nhẫn hắn đã không tiếc công sức tìm nhà thiết kế trang sức danh tiếng chế tác theo yêu

cầu để cầu hôn cô. Ban đầu hắn suy nghĩ như thế này: Chờ lần tiếp theo

hai người gặp mặt, nhẫn đã chế tác xong, đến lúc đó hắn có thể cầu hôn

cô. Mặc dù lần trước cô giận hắn, nhưng hắn tin cô sẽ vui vẻ nhận lời.

Vốn tưởng mang đến cho cô một sự bất ngờ, cho nên trước khi chiếc nhẫn

hoàn thành, hắn kiên trì không nói. Nhưng thật không ngờ, khi nhẫn đến

tay thì cũng chẳng thể đưa cho cô.



Nắm chiếc nhẫn trong tay, lòng hắn như có dao cắt. Hắn chưa bao giờ hối hận giống như thế này. Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, ngày đó cô hỏi hắn có gì muốn nói hay không, hắn

nhất định sẽ không mạnh miệng, nhất định sẽ không cố chấp, không nên

kiên trì đợi nhẫn hoàn thành mới mở miệng. Hắn biết mọi người đều ngạc

nhiên, hắn vì sao không đến thăm cô. Có trời biết hắn có nhớ cô bao

nhiêu. Lần cuối cùng hai người gặp mặt, cô ương bướng nói: “Lần sau gặp

mặt nếu anh còn không nói, như vậy coi như chúng ta cả đời không có

duyên đi!” Hắn rất sợ hãi những lời này sẽ linh nghiệm.



Khi gặp

lại cô, hắn nhất định sẽ cầm nhẫn nói: “Lấy anh nhé!” Nhưng những lời

này, đối với cô và hắn thiêng liêng như vậy. Cô căn bản cũng không có

tội gì, cô không thể ở trong trại giam nhận lời cầu hôn của hắn. Cho nên trước khi cô đi ra, hắn sẽ không gặp cô. Hắn sẽ không tiếc trả giá bất

cứ điều gì để đưa cô ra ngoài, dành cho cô một lời cầu hôn quang minh

chính đại. Hắn nhất định sẽ không để cho người đàn bà ác độc kia đắc ý.



Hắn đưa nhẫn lên môi, nhắm mắt lại, bàn tay nắm thật chặt. Mi tâm hắn nhíu lại, trong lòng đau đớn nhớ nhung.



Bàn tay hắn vẫn nắm thật chặt, chiếc nhẫn cắm vào có chút đau, cho đến khi

cả người run lên mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng gọi một chữ “Dao Dao!”

Thanh âm rất nhanh tan trong không khí, nhưng có biết bao day dứt nhớ

nhung vẫn còn vương vấn quanh đây, như có một sợi dây vô hình cuốn lấy

lắn, đem hắn trói chặt lại, giãy dụa mãi cũng không có cách nào giải

thoát.



-------------------



(1) Sấm truyền, tiên tri