Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Chương 68 : Hãy chờ em đánh răng xong nhé
Ngày đăng: 22:46 10/08/20
Nghe Bàng Mông nói xong, Hứa Đồng không khỏi cười lạnh.Người đàn ông này dù đã trúng gió nằm trên giường cũng không biết tự kiểm điểm bản thân
mình, vẫn như cũ tìm lí do để lấp liếm. Nhưng cuộc sống cũng đã bạc đãi
ông ta như vậy, tất cả những việc ông ta làm đều là bất đắc dĩ, ông ta
cũng không phải là không có nỗi khổ, tất cả những niềm vui mà ông ta có
được cũng không thể sánh với một kết quả bất hạnh cuối cùng này.Đây là
ba ruột của cô, Chương Khang Năm Chương lão tiên sinh.Thật không thể
tưởng tượng, mẹ cô thiện lương là thế, đến cuối cùng lại bị ông ta phụ
bạc. Mà ông ta lại có thể coi việc vô liêm sỉ này nói thành hợp tình hợp lí, ai động lòng người như vậy, thật quá mức buồn cười.
Bàng
Mông nói với cô: “Văn kiện này là toàn bộ giấy tờ tài sản của ông ấy,
ông ấy đem đại bộ phận tài sản chuyển đến dưới danh nghĩa của em, chỉ
lưu lại một số nhỏ đợi sau khi xuất viện tìm nơi tĩnh dưỡng. Ông ấy nói
lúc sinh thời, nếu em có thể tha thứ cho ông ấy thì có thể tìm đến nơi
đó.Hứa Đồng nghe xong những lời này không chút nghĩ ngợi trả lại Bàng
Mông: “Giúp em đem tất cả chuyển đến danh nghĩa chú Đường. Chú Đường
nuôi dạy em nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều lo lắng cho em, lúc nào
cũng phải vì em mà nghĩ ngợi. Những thứ này theo lẽ thường phải là do
chú ấy sở hữu!”.Cô quay đầu ngăn lại vẻ mặt kích động muốn cự tuyệt của
Đường Hưng Bang, nhẹ nhàng kêu ông một tiếng: “Ba!”, lại nói tiếp: “Con
gọi chú một tiếng ba, chú phải đem những thứ này nhận lấy, cũng là nhận
đứa con gái này. Nếu chú cự tuyệt, chính là không cần con!”Khi nói xong, nước mắt cô đã lưng tròng.Đường Hưng Bang hai mắt phiếm hồng, đem mặt
quay sang một bên, đưa tay lau nước mắt thở dài, “Con bé ngốc này! Cũng
tốt, cho dù trở thành của ba, ba cũng giữ lại làm của hồi môn cho
con!”Hứa Đồng bật cười, làm nước mắt chảy xuống, trong lòng lại vô cùng
hạnh phúc.
Bàng Mông ở một bên hỏi cô: “Việc sang tên tài sản anh sẽ giúp em xử lí. Còn... địa chỉ này? Em không muốn giữ lại sao?”Hứa
Đồng lắc đầu với anh:“Vẫn còn hận ông ta sao?” Bàng Mông thử hỏi.Hứa
Đồng cười rộ lên:“Hận ông ta có nghĩa là còn nhớ ông ta. Không, em không hận ông ta, nhưng không hận không có nghĩa là tha thứ. Ông ta bỏ rơi em bao nhiêu năm, cũng không thể một lần trúng gió là đem nó lau sạch. Hại ông ta trúng gió là Chương Thực Đồng. Em chưa bao giờ làm chuyện gì có
lỗi với ông ta, ông ta trúng gió xong không nên tìm em để xin thuốc. Một ngày nào đó, nếu em quyết định tha thứ cho ông ta, đến lúc đó xin lại
anh địa chỉ này cũng được. Hiện tại nếu anh để vào tay em, em chỉ sợ tùy tay liền vất đi mất.”Hứa Đồng cô chỉ là một người bình thường, không
phải là thánh nữ. Bị người khác làm tổn thương, một lần lại một lần đau, rồi sẽ có một ngày đau đến chết lặng.Đáy lòng ai cũng có một phần khoan dung, nhưng đau đớn kéo dài sẽ ăn mòn đi phần khoan dung đó, thậm chí
là không còn.Ông ta muốn được cô tha thứ, thật có lỗi, yêu cầu này cô
không thể lập tức đáp ứng. Một thời gian dài cô yên lặng chờ đợi tình
thương của người cha. Nhưng ông ta vĩnh viễn không hề quay đầu lại cho
cô. Qua một kiếp nạn, cô mới hiểu được điều đó không hề quan trong như
vậy. Cái gọi là tha thứ, cái gọi là oán trách, cái gọi là trân trọng,
chẳng qua cũng chỉ là thất tình lục dục, chung quy cũng sẽ có một ngày
cùng cô nói lời tạm biệt.Tiếp tục liệu sẽ có ích lợi gì? Đến cuối cùng
không phải con người ta ai cũng chết sao.
Hứa Đồng trở nên thoải
mái.Cô nói cho Bàng Mông: “Đừng tiếp tục quan tâm đến việc này nữa. Cái
Hứa Đồng vẫn ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ trả lời hắn một câu, “Hả? Cái
kia a, đó là em cảm thấy mình không trụ được, không bằng trước khi chết
làm một việc thiện, cho nửa đời sau của anh được sống vui vẻ, không phải đeo cái tâm bệnh!”
Nghe cô mạnh miệng như vậy, Cố Thần vẫn bất
động, giống như tin tưởng lời cô nói:“À, thì ra là thế!”Hắn rời cửa,
hướng cô đi tới, đến phía sau cô, cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng dang cánh
tay ôm lấy cô.Tư thế này, làm hai người thật không thoải mái.
Nhưng lúc này, ai để ý?
Hắn đem một chiếc hộp đến trước mặt cô, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Hắn hắng giọng một tiếng, lúng ta lúng túng mở miệng: “Hôm nay thời tiết
rất tốt, thích hợp nói cái gì đó, em thấy có phải hay không? Ân, nói cái gì bây giờ? Không bằng, em gả cho anh đi!”
Hắn cố ý nói thản
nhiên không chút để ý, những trời biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu
căng thẳng. Từ trước tới giờ nghĩ mình là cao thủ tình trường, bách hoa
tùng trung quá, phiến hiệp không dính thân(1). Nhưng cho đến hôm nay mới biết được, ở trước mặt cô, cũng chỉ là mối tình đầu.
Cô nhìn chiếc nhẫn trước mặt, khóe mắt lại nóng lên, tầm mắt lại trở nên mơ hồ.
“Được!” Cô cũng mạnh miệng làm bộ như không có việc gì, “Nhưng mà, hãy chờ em đánh răng xong nhé”
Nói xong câu đó, cô nghe được tiếng cười nhẹ từ phía sau lưng, vì thế cô cũng lau nước mặt, cùng hắn nở nụ cười.
Bầu trời xanh thăm thẳm, không một gợn mây.
Cô nghĩ, thời tiết này đáng là thật tốt để nói gì đó. Tùy rằng kia không phải một câu “Anh yêu em”, nhưng có hề gì?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người bọn họ đã không còn vì một câu nói
mà chi li tính toán. Đã đem người kia khắc thật sâu trong lòng, cho dù
không nói gì, những yêu thương kia cũng sẽ mãi mãi không bao giờ phai
nhạt.
●]3]●
Cả đời này cô đều nhớ rõ câu chuyện ngày hôm đó.
Một ngày đẹp trời, hai người họ bộ dáng chật vật – Hắn trên đầu cột băng
vải, mặc đồ bệnh viện, Cô tóc ướt nhẹp, ngay cả răng đều chưa đánh xong. Hắn nói với cô: Không bằng em gả cho anh đi. Mà cô đáp lại hắn: Được!
Nhưng mà, hãy chờ em đánh răng xong nhé!
--------------------------
(1) Bách hoa tùng trung quá, phiến hiệp không dính thân: Ở giữa ngàn hoa mà không dính phấn hoa. Ý nói Cố Thần bên cạnh có nhiều phụ nữ những không bao giờ yêu thực lòng.
HẾT