Hãy Để Anh Ở Bên Em
Chương 10 : Lưỡng nan
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô.
- Vân Vy, em có bị làm sao không? Có chỗ nào khó chịu không? Cô bị lắc tới mức không thể không định thần lại. Đôi lông mày của Tô Tần nhíu lại, khuôn mặt khôi ngô ánh lên sự lo lắng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế này của Tô Tần.
- Em không sao! - Cô khó nhọc nở nụ cười gượng gạo: - Thật đấy, em không sao!
Bàn tay cô vừa khẽ động đậy, cảm giác như những giọt nước mắt đang lăn xuống. Hóa ra ban nãy cô đã khóc thật.
- Anh có sao không?
Tô Tần lắc đầu:
- Em ra trước đi, gọi mấy người đến giúp rồi nghĩ cách đưa anh ra.
Lúc này Vân Vy mới phát hiện, cú va chạm lúc nãy mặc dù không làm cô bị thương nhưng đã khiến cho chân của Tô Tần bị thương nặng, không thể nào động đậy được.
Cấp cứu nhanh chóng được gọi đến. Nguyên nhân gây ra vụ tai nạn là một chiếc xe ô tô chở hàng đã đâm phải một chiếc ô tô con đi ngược chiều, những xe phía sau vì phanh không kịp nên đã kéo theo một vụ tai nạn liên hoàn.
Xe của Tô Tần đâm vào hàng rào chắn có thể nói là may mắn lớn. Trong vụ tai nạn này, một chiếc xe con và xe tải đâm vào nhau, sau đó lại đâm liên tiếp vào các xe ở bên cạnh, sau hai cú va đập cực mạnh, thân xe gần như đã nát bét.
- Để em giúp anh lấy đồ ở trong xe ra, anh còn để cái gì quý ở trong xe không?
Đồ đạc của Tô Tần quả là nhiều. Trong ngăn kéo xe còn có một xấp tiền mặt vứt lung tung, bên cạnh chỗ ngồi còn có mấy món đồ trang sức không biết có phải làm bằng vàng thật hay không nữa... Cô vội vàng thu hết những món đồ đó lại, đang định ra khỏi xe thì nhìn thấy nhân viên cứu thương đến.
- Cô là người nhà bệnh nhân phải không?
Vân Vy lắc đầu:
- Tôi là bạn của anh ấy!
- Bạn cũng được, cô mau giúp chúng tôi khuyên anh ta, anh ta nhất định không chịu tới bệnh viện kiểm tra.
Mọi người đều bận tối mắt tôi mũi, thế mà Tô Tần còn thản nhiên ngồi trên cáng, châm một điếu thuốc lên hút.
- Sao thế? - Cô hỏi.
Tô Tần nhìn Vân Vy rồi nói:
- Em đến đúng lúc lắm, em gọi cho anh một chiếc taxi đến đây, bảo lái xe nhân tiện mua một cái xe lăn, anh sẽ trả cho ông ta gấp mười lần.
- Anh định làm gì hả?
Tô Tần thong dong nhả khói, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói - Còn có thể làm gì nữa? Sắp thi đấu đến nơi rồi, chẳng mấy khi hai câu lạc bộ này thi đấu với nhau đấy, nhất là lại gặp nhau trong trận chung kết nữa chứ!
Vân Vy dở khóc dở cười:
- Tô Tần, giờ anh phải đến bệnh viện kiểm tra. Rốt cuộc là thi đấu quan trọng hay là sức khỏe của bản thân quan trọng hơn? - Cô nghĩ câu hỏi này ngay cả học sinh lớp một cũng có thể trả lời được, thế mà sao Tô Tần lại không biết cái nào nặng, cái nào nhẹ thế nhỉ?
Tô Tần còn ngang bướng hơn cả một đứa trẻ:
- Không được, anh chờ lâu lắm rồi mới có một trận hay như hôm nay. Hơn nữa cũng chỉ bị thương ở chân thôi mà!
- Không kiểm tra thì làm sao biết được những chỗ khác có bị thương hay không?
Điệu bộ Tô Tần thản nhiên như thể sự lo lắng của mọi người đều là thừa thãi.
- Nếu không thì thế này đi, điện thoại của em có radio, em sẽ tìm kênh tường thuật trực tiếp trận thi đấu này cho anh nhé!
Tô Tần cười khẩy:
- Anh mà muốn nghe tường thuật thì cần gì phải mua vé? Vân Vy bực bội trước vẻ thản nhiên của Tô Tần:
- Dù sao bây giờ anh cũng không thể đi được, em cũng sẽ không gọi điện giúp anh đâu! Anh mau mau đến bệnh viện làm tra nếu như không có vấn đề gì thì anh muốn đi đâu cũng được chẳng ai cấm đoán anh đâu!
Tô Tần nhíu mày, bực bội gắt:
- Đưa điện thoại đây, anh không cần em giúp!
Điện thoại của Tô Tần để ở trong xe, Vân Vy vừa mới lấy ra được.
- Không được! - Vân Vy thẳng thừng từ chối.
Vẻ mặt của Tô Tần có chút đáng sợ:
- Vân Vy, đây là trận đấu mà anh đã chờ để xem mấy năm rồi đấy!
Cô vẫn một mực kiên quyết:
- Kể cả là mấy năm cũng vậy, có những vết thương bên ngoài không nhìn thấy được, bắt buộc phải đến bệnh viện kiểm tra. Mặc kệ anh nói gì em cũng không để anh đi đâu! - Cô đi đến bên cạnh, đẩy cáng của anh đến gần xe cứu thương, anh bác sĩ cứu thương đứng ở bên cạnh thấy vậy liền chạy đến giúp cô.
Tô Tần ngồi trên cáng có phần sốt ruột:
- Vân Vy à, trận thi đấu lần này anh với một người bạn trước đây đã hẹn với nhau rồi, phải ngồi hàng ghế đầu xem cho rõ. Nếu như không phải cậu ấy đã không còn thì anh đã không gọi em đi cùng...
Nghe Tô Tần nói vậy, bàn tay Vân Vy chợt run lên.
- Bọn anh đã hẹn nhau vào năm nay, năm 2010, năm mà cậu ấy định kết hôn sẽ đến xem trận thi đấu giữa hai câu lạc bộ này, nếu như anh thua, anh sẽ phải giúp cậu ta uống hết rượu mời của khách trong đám cưới của cậu ta.
- Mặc dù cậu ấy đã không còn nhưng mỗi câu cậu ấy nói anh đều nhớ rất rõ. Mấy nguyện vọng vớ vẩn của cậu ta anh đều tìm mọi cách để thực hiện giúp!
Sắc mặt của Tô Tần càng lúc càng khó coi, đôi mắt thuôn dài nhìn cô, trong ánh mắt là sự phẫn nộ xen lẫn mỉa mai:
- Đừng tưởng rằng ai cũng có lòng dạ sắt đá, cái gì cũng có thể bỏ qua, cái gì cũng có thể thờ ơ không để ý đến.
Những ngón tay của Vân Vy đang run lên, các đầu ngón tay lạnh ngắt.
Cho dù là ai, bị người khác ép buộc cũng đều có thể đánh mất bình tĩnh. Hơn nữa những điều Tô Tần nói lại là sự thật.
Vân Vy đứng lặng người, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều đang xa cô dần. Cô mệt mỏi lắm, mệt mỏi đến mức không thể cử động được nữa, chỉ biết lặng đi nghe những lời nói đó.
- Ban nãy mấy anh cảnh sát giao thông đều nói như vậy mà!
Vân Vy nhớ lại hình ảnh Tô Tần nghiêng người che chắn cho cô. Nếu như Tô Tần không đếm xỉa đến cô mà chỉ tập trung vào vô lăng thì có lẽ đã không bị đụng xe thảm hại đến vậy. Thế nhưng nếu làm như vậy, trong tình trạng không hề có sự đề phòng gì, cô rất dễ bị thương.
Vân Vy nhìn Tô Tần, vốn dĩ muốn gửi đến anh một ánh mắt cảm kích. Thật chẳng ngờ lại bắt gặp vẻ mặt lạnh tanh của anh:
- Sắp đến giờ rồi, các người về đi!
Đây là lần đầu tiên Vân Vy nhìn thấy Tô Tần lạnh lùng đến thế. Trước đây anh ấy chưa bao giờ như vậy cả. Mấy người lần lượt đi ra, hai cô gái kia vẫn còn oán trách lẫn nhau.
- Đã bảo cô đừng có nhắc đến chuyện này rồi, thế mà cô còn cứ nhắc!
- Làm cho tổng giám đốc Tô mất vui rồi đấy!
- Giám đốc Tô từ trước đến giờ có bao giờ hung dữ như vậy đâu? Chỉ tại cô đấy!
Hai cô sinh viên mà Vân Vy dẫn theo cũng khe khẽ cất lời:
- Chị Vân ơi, nghe nói tổng giám đốc Tô chưa kết hôn phải không?
Vân Vy gật đầu:
- Ừ, nghe nói là chưa!
Một cô sinh viên trong đó lập tức thốt lên ngưỡng mộ:
- Ôi, không biết sau này ai có cái phúc phận ấy nhỉ, được gả cho một người đàn ông tuyệt vời như tổng giám đốc Tô.
Thật không thể hiểu nổi các cô gái trẻ hiện giờ nghĩ cái gì. Trước kia, lúc cô và Giang Nhan ở bên nhau, cô còn nghĩ, sau này ai mà lấy phải Tô Tần thì người đó đúng là đen đủi. Một người bạn trai không biết cách từ chối người khác như Giang Nhan cũng đủ khiến cô mệt mỏi lắm rồi. Tô Tần thậm chí càng tồi tệ hơn, từ trước đến giờ chưa bao giờ từ chối người đẹp, thậm chí bản thân anh ta còn chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Ai mà làm vợ của anh ta thì sớm muộn gì cũng bị anh ta làm cho tức chết vì ghen tuông.
- Những cô gái đẹp vây xung quanh anh ta không khiến cho cô cảm thấy áp lực sao?
- Thế thì có gì mà áp lực? Người đàn ông có nhiều người đẹp vây quanh mới chứng tỏ được sức hút của anh ta. Em vui còn không hết nữa là...
Tô Tần và Giang Nhan có nhiều điểm tương đồng trong tính cách. Giờ Tô Tần một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, những kí ức ngày xưa lại lần nữa sống lại trong cô.
Ở công ty, bộ phận hợp tác với bên công ty A đang tổ chức tiệc mừng. Vân Vy tình cờ gặp các đồng nghiệp đi dự về, ai nấy mặt mày đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc. Nhất là chú Triệu, suốt cả buổi chiều cứ lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
Hỏi ra mới biết, chú Triệu muốn nhảy sang công ty A làm việc thế nên trong bữa tiệc ngày hôm nay cố tỏ ra vô cùng tích cực. Ai ngờ bên công ty A ấy đâu có mắc lừa. Chú ấy đụng phải bức tường lớn, tâm trạng không vui nên uống quá nhiều.
Chú Triệu là thạc sĩ tốt nghiệp ở một trường đại học có tiếng trong nước. Mấy năm trước, thạc sĩ như chú Triệu rất được trọng dụng, Boss không biết đã dùng thủ đoạn gì mà kéo được chú ấy về đây. Mấy năm nay, chú Triệu đã cống hiến cho công ty không ít. Chú Triệu là một người không giỏi giao tiếp, vụng mồm vụng miệng, không thể diễn đạt được ý của mình, vì vậy thường xuyên bị cấp trên bắt nạt.
Giả sử chú ấy có muốn nhảy đi công ty khác thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Đây là chuyện mà ai ai cũng biết. Nhưng Boss đã biết rõ chú Triệu là người không giỏi giao tiếp, cho dù có giỏi đến mấy cũng khó mà thể hiện ra được, thế nên những công ty tốt đâu có cho chú ấy có cơ hội thể hiện bản thân, vì vậy chẳng có gì mà phải lo lắng cả.
- Chú Triệu làm việc không tồi, bên công ty A đó có quy định nghiêm ngặt lắm!
- Mặc dù có cơ hội làm việc chung nhưng người bên đó thường không chiếu cố đặc biệt cho chúng ta!
- Chú Triệu nghĩ ngợi đơn giản quá!
- Chủ yếu là do bên công ty A chẳng có ai chịu nói chuyện nửa câu với chú ấy cả!
Đột nhiên có một đồng nghiệp nhớ đến Giang Nhan cũng làm việc ở công ty A: Vân Vy, cô thử hỏi Giang Nhan xem có thể giới thiệu chú Triệu cho một công ty tốt hơn một chút không? Cũng không nhất thiết cứ phải là công ty A.
- Quan hệ giữa Boss và chú Triệu căng quá, cứ thế này mãi e là chỉ càng thêm khó chịu!
Vân Vy nhớ lại lần trước chú Triệu có nói cho cô biết về thành tích của Giang Nhan ở công ty A, lúc ấy chú nói bằng giọng có vẻ rất ngưỡng mộ... nếu như cô không giúp đỡ e là trong lòng khó mà tránh khỏi sự ái ngại.
- Giang Nhan đang ở nước ngoài, không tiện cho lắm, đợi anh ấy về nước đã!
Đồng nghiệp của Vân Vy gật gù:
- Đúng rồi, công việc ở nước ngoài của công ty A có lẽ cũng hòm hòm rồi đấy! Tôi nghe người bên đó nói nhóm đi công tác nước ngoài của họ hôm nay sẽ về nước!
Hôm nay sẽ về nước? Thế mà cô đâu có biết!
Đám đồng nghiệp thấy Vân Vy mặt tươi như hoa liền nói:
- Chẳng trách hôm nay Vân Vy của chúng ta chải chuốt xinh đẹp thế kia, hóa ra hôm nay Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.
Vân Vy ra ngoài hành lang gọi điện cho Giang Nhan, đầu dây bên kia có tiếng thông báo không thể kết nối được. Cô gọi liền mấy lần mà vẫn như vậy. Cô nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cuối cùng bật máy tính lên tìm kiếm thông tin các chuyến bay ngày hôm nay. Càng ngày cô càng nghi ngờ chuvện Giang Nhan có thật sự đang ở trên máy bay về nước hay không. Nếu không tại sao máy của anh lại không thể kết nối được?
Cô không thể nào tập trung được.
Khang Kiện gọi điện thoại đến cho Vân Vy, thông báo với Vân Vy thời gian điều trị. Cô chẳng mấy tập trung. Sự khác thường này nhanh chóng bị Khang Kiện phát hiện ra:
- Vân Vy, có chuyện gì thế?
Vân Vy ngẩn người:
- Không có gì, tôi chỉ cảm thấy có chút kì lạ... - Cô ngập ngừng: - Gần đây Giang Nhan có gọi điện cho anh không?
Khang Kiện bật cười:
- Có, nghe nói công việc của cậu ta ở bên đó tiến triển không tồi, có thể sắp hoàn thành rồi! Sao thế?
Vân Vy ngần ngừ:
- Thế anh ấy có nói khi nào thì về nước không?
Khang Kiện nghĩ một lát rồi nói:
- Không, cậu ta không nói với cô à?
- Không có!