Hãy Để Anh Ở Bên Em

Chương 13 : Từ biệt

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Khang Di làm vậy khiến cho Vân Vy chẳng có tâm trạng nào mà làm việc, đành phải xin cấp trên cho nghỉ. Cảnh tượng hôm nay đã bị mọi người nhìn thấy, thế nên sếp nhanh chóng đồng ý cho cô nghỉ làm.



Tiểu Thanh sốt một ở trong phòng làm việc đợi Vân Vy:



- Vân Vy, hay để tớ đi dạo với cậu cho đỡ buồn nhé!



- Không cần đâu! - Vân Vy mỉm cười: - Cũng vừa hay tớ có việc phải ra ngoài một chút.



Thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng, Vân Vy thực sự chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến sắc mặt của đồng nghiệp lúc này. Đầu óc cô rối bời, bước chân nặng nề, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mình đã ra đến cổng lớn.



Tô Tần quả nhiên vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài. Tô Tần bấm còi xe hai lần rồi mở cửa xe cho Vân Vy.



Bảo vệ từ phòng trực ban đi ra, gọi cô:



- Vân Vy, mau mang hết đồ của cô đi đi!



Vân Vy nhìn Tô Tần ngồi trong xe, thấy anh ta tỏ vẻ thản nhiên như không, dường như những thứ ấy chẳng phải là anh ta bỏ tiền ra mua vậy.



- Tô Tần, mau mang hết đồ đi!



Tô Tần thản nhiên nói:



- Quà đã tặng em rồi, em nhận hay không là tùy em!



Sau một hồi đôi co, cuối cùng cô vẫn là người bại trận. Những món quà được bọc tỉ mỉ trong những cái hộp đẹp đẽ kia dù sao cũng không thể ném hết vào thùng rác được. Vừa hay cửa xe ô tô đang mở, thế là cô liền bê hết những món quà mà Tô Tần tặng nhét vào trong xe của Tô Tần.



Sau khi chuyển đến chuyến cuối cùng, đống hộp quà đã xếp trên ghế ngồi đằng sau xe bỗng nhiên bị đổ xuống, Vân Vy vội vàng leo vào xe sắp xếp lại. Tô Tần liền nhân cơ hội xuống xe, đóng cửa xe lại rồi khởi động xe.



- Tô Tần...



Tô Tần đột nhiên sầm mặt, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói:



- Đến bệnh viện thôi!



Bác sĩ yêu cầu phải đến truyền nước trong một tuần liên tiếp nhưng cô thực sự không nghĩ rằng mình sẽ đến truyền nước đúng lịch. Cô vốn định bàn bạc với bác sĩ, đổi tiêm với truyền nước thành uống thuốc. Thế nhưng không đợi ông bác sĩ nọ lên tiếng, Tô Tần đã từ chối luôn:



- Đổi thuốc cái gì, giờ đi truyền nước ngay!



Cô chẳng có tâm trạng nào mà đôi co với anh ta nữa, đành nằm vào một phòng bệnh tiện nghi để truyền nước. Cô y tá thao tác rất thành thạo, còn chưa để cô kịp sợ thì mũi kim đã cắm vào mạch máu của cô rồi. Bỗng nhiên Vân Vy cảm thấy giờ cô đã không còn sợ hãi bệnh viện như trước nữa.



Thời gian điều trị quá dài, tâm trạng cô lại nặng nề không muốn nói chuyện. Trong thời gian truyền nước, Tô Tần có gọi một cuộc điện thoại. Vân Vy nghĩ ngợi hồi lâu, cứ cảm thấy Khang Kiện chắc là biết điều gì đó, thế nhưng cô vừa định gọi điện cho Khang Kiện thì điện thoại của cô lại đột ngột đổ chuông.



Nhìn thấy cái tên “Mẹ Giang Nhan” cứ liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Vân Vy lại cảm thấy căng thẳng.



Vân Vy vừa ấn phím nghe, mẹ Giang Nhan đã hoảng hốt:



- Vân Vy, hôm nay cô có nhìn thấy Khang Di đâu không?



Vân Vy ngẩn người:



- Dạ có ạ!



- Lúc nào?



Vân Vy nhìn vào đồng hồ trên tay:



- Mấy tiếng trước ạ! Bọn cháu nói chuyện xong là cô ấy bỏ đi ạ!



- Nó có nói sẽ đi đâu không?



- Dạ không ạ!



- Thưa bác, Khang Di vẫn chưa về ạ?



- Đã về rồi... - Giọng nói của mẹ Giang Nhan có vẻ hoang mang: - Tôi bảo nó vào phòng ngồi, hỏi nó Giang Nhan thế nào rồi nhưng nó không chịu nói. Tôi thấy sắc mặt của nó không tốt liền đi vào bếp pha cho nó cốc trà. Nào ngờ lúc ra thì nó đã biến mất! Tôi gọi điện mới biết toàn bộ ví tiền, điện thoại của Khang Di đều để ở nhà tôi. Thế mà chẳng thấy người đâu! Tôi cũng đã gọi đến nhà nó rồi, bố mẹ nó nói vẫn chưa thấy nó về. Vì vậy tôi mới hỏi cô. Rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì?



Vân Vy vội vàng nói:



- Không nói gì ạ, chỉ là chuyện về cháu với Giang Nguyên thôi...



- Giang Nguyên? - Mẹ Giang Nhan nghi ngờ hỏi lại: - Nó nói với cô là Giang Nguyên ư?



- Không ạ... - Vân Vy chần chừ một lát rồi nói tiếp: - Tự cháu nhớ ra ạ, những chuyện trước đây cháu đã nhớ ra hết rồi!



- Thế cô có nói với Khang Di là cô sẽ rời xa Giang Nguyên không?



Vân Vy im lặng hồi lâu rồi đáp:



- Không ạ, cháu không nói.



Mẹ Giang Nhan trầm ngâm nghĩ ngợi một lát, không nói gì thêm mà vội vàng cúp máy.



Vân Vy ngây người trên giường, đúng lúc ấy Tô Tần bước vào. Vân Vy ngẩng đầu nhìn anh:



- Tô Tần, Khang Di mất tích rồi!



Tô Tần nhướn mày:



- Là sao? Khang Di mất tích rồi á?



- Ban nãy bác Giang gọi điện đến, nói là Khang Di đến nhà bác nhưng chớp mắt đã không thấy đâu rồi. Mà ví tiền, điện thoại vẫn để ở nhà...



Tô Tần tỉnh bơ nói:



- Khang Di chẳng phải là trẻ con, bỏ lại đồ đạc ở đấy để ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa chắc sẽ về thôi!



Vân Vy gật gù. Cô nghĩ cũng phải, Khang Di tâm trạng không vui, biết đâu đã ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn.



Truyền nước xong, Vân Vy liền gọi điện thoại cho mẹ Giang Nhan. Nào ngờ Khang Di vẫn chưa về nhà, mọi người đang chạy đôn chạy đáo tìm cô ấy mà chưa thấy tăm hơi đâu cả. Mẹ Giang Nhan lúc này càng hốt hoảng hơn.



Vân Vy liền cúp điện thoại, trong lòng thấp thoáng một nỗi bất an.



Vân Vy định giúp họ đi tìm, nhưng bỗng nhiên cô lại nhớ ra rằng mình không có địa chỉ nhà mẹ Giang Nhan.



Mẹ của Giang Nhan đã cùng Giang Nguyên chuyển đến sống ở thành phố C này. Sau đó Giang Nguyên dọn ra ở riêng, cô với Giang Nguyên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chính thức về nhà ra mắt bố mẹ nên cô làm sao biết được nhà anh ở đâu?



Vân Vy ngẩng đầu nhìn Tô Tần thăm dò:



- Tô Tần, anh có biết nhà mẹ Giang Nhan ở đâu không?



Tô Tần quả nhiên là biết.


Mùa hè mưa nhiều, nước con sông quanh thành phố dâng lên cao. Vân Vy đứng bên cầu, cố gắng nhìn xuống. Mặc dù trăng treo trên cao nhưng dưới ánh trăng, cô vẫn không thể nhìn thấy dòng nước tĩnh lặng.



Đột nhiên Vân Vy nhận được điện thoại của Tô Tần, nghe giọng anh có vẻ đang tức điên lên:



- Vân Vy, em gửi hết đống quà này cho anh là có ý gì hả?



Trên cầu là những bức tượng đá, vốn dĩ được điêu khắc rất công phu, thể hiện phong thái của thành phố này, nhưng lại bị hư hỏng bởi mưa bão và hành vi của con người. Vân Vy sờ vào từng pho tượng, những bức tượng ấy gần như chẳng còn pho nào nguyên vẹn. Bình thường chẳng mấy khi để ý đến, nào ngờ đến khi để ý đến chúng đã tàn tạ.



Vân Vy đứng lặng bên cầu, cả thành phố đã thôi huyên náo, bốn bề tĩnh lặng như cảnh tiên, thế nhưng vẫn phảng phất đôi chút thê lương.



- Tô Tần, những thứ anh tặng em đều không thích, anh đừng có phí công...



- Vậy thì em nói đi, em thích cái gì? - Tô Tần chưa bao giờ chính thức theo đuổi con gái, những người bạn gái của anh trước đây đều là anh dùng tiền để giữ lại bên mình. Những thứ anh nghĩ ra được đều đã mua cho cô rồi, biết tâm trạng cô không vui nên đã cố gắng mua rất nhiều thứ tặng cô, thế mà cô lại chẳng thèm đếm xỉa.



- Vậy cũng được, giúp em làm visa sang Mỹ và đưa em sang bên đó! - Tô Tần ngây người trong giây lát. Vân Vy tiếp tục nói: - Nếu như anh có thể làm được hãy đưa em sang đó!



Tô Tần bật cười, tiếng cười lạnh nhạt:



- Anh có thể đáp ứng yêu cầu của em, nhưng không thể để em sang Mỹ gặp một người đàn ông khác được!



Vân Vy cười gượng gạo, nhũng ngón tay bám chặt trên bức tượng:



- Thế thì hết cách rồi. Anh ấy ở trong tim của em, anh không thể mang anh ấy đi đâu được đâu!



- Chính bởi vì anh ta sắp chết rồi nên em mới như vậy có phải không? Em thương hại anh ta hay là thích anh ta thật sự? Nếu như em thương hại anh ta, anh có thể giúp đỡ em mọi việc!



- Tô Tần ngập ngừng: - Còn nếu như em thích anh ta, vậy thì anh đành chịu thôi!



Thích một người. Đã lâu lắm rồi cô chưa tùng nghĩ đến, cô tưởng rằng tình yêu của cô đã sớm ra đi cùng với Giang Nhan rồi, cô sẽ chẳng bao giờ tìm lại được cái cảm giác yêu thích đó nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai có thể thay thế được vị trí của Giang Nhan trong lòng cô, cô cũng từng nghĩ, Giang Nguyên và Giang Nhan chẳng qua chỉ có ngoại hình giống nhau, cô sẽ không ngốc nghếch đến như vậy...



- Em thích anh ta là bởi vì anh ta có vẻ bề ngoài giống Giang Nhan, đó chẳng qua chỉ là ảo giác. Tốt nhất em nên nghĩ cho kĩ, nếu không sẽ chẳng có lợi cho ai đâu!



Ngắt điện thoại của Tô Tần, Vân Vy lặng lẽ bước trong đêm.



Hai cô gái ở đầu cầu bên kia đang nói chuyện với nhau. Họ mặc quần áo đồng phục cấp ba, tay đẩy một chiếc xe đạp, một người cúi đầu, một người không ngừng nói:



- Thích thì đi nói với anh ấy đi! Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng phiền phức. Thích ai, yêu ai có gì sai mà không dám thừa nhận?



Cô luôn nghĩ không ra cái đạo lí này, thích mà không dám thừa nhận, đến cuối cùng cho dù có nói ra được cũng chẳng có ai tin nữa. Tô Tần không tin, Giang Nguyên càng không tin. Nếu không anh ấy đâu có làm một chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói một tiếng nào. Chắc chắn anh nghĩ rằng trong lòng cô, anh chẳng qua chỉ là một người thế thân, đợi đến khi mọi việc rõ trắng đen rồi cô sẽ không cần đến anh nữa. Vì vậy anh mới một mực sắp xếp hết mọi việc của cô mấy năm sau chứ không muốn cùng cô sống nốt những ngày tháng cuối cùng.



Thòi tiết thay đổi rất nhanh, đột nhiên trời bỗng đổ mưa, những giọt mưa lành lạnh rơi trên mi mắt cô.



Cô đã bỏ lỡ một cơ hội, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho anh tin rằng cô thật lòng thích anh.



Cô không biết cô có còn cơ hội không nữa, cơ hội làm cho anh tin cô.



Vân Vy liên tục gọi vào máy của Giang Nguyên.



Trước đây cô mụ mị bản thân, cho dù có không liên lạc được cô vẫn cho rằng ở bên đó Giang Nguyên vẫn ổn và chẳng mấy để tâm lo lắng. Giờ cô mới hiểu được chờ đợi là một việc đau khổ và mệt mỏi đến thế nào.



Mãi mà không kết nối được.



Cô sợ đến mức bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô mặc vội một cái áo khoác rồi lao ra khỏi nhà, sải bước rất nhanh trên con đường, men theo tuyến đường của xe buýt chạy, hết trạm này đến trạm khác. Cô thở hồng hộc vì mệt, nhưng nếu không làm như vậy cô sẽ cảm thấy thời gian như dừng lại, u uất tới mức không thể chịu đựng nổi.



Không biết cô đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại,... cuối cùng cũng kết nối được với Giang Nguyên.



Cô mỉm cười:



- Giang Nguyên, em còn tưởng anh sẽ không nhận điện thoại của em đấy!



Thấy anh trầm ngâm không nói, cô lại càng đi nhanh hơn, tiếng thở gấp gáp càng rõ rệt hơn, cổ họng đã bắt đầu nghèn nghẹt.



- Vân Vy, em đang làm cái gì đấy?



- Đi đường, lâu lắm rồi em không đi xa thế này! - Cô vừa cười vừa thở: - Đừng hỏi em tại sao, cứ nghe em nói hết đã! Em có một đồng nghiệp, yêu một anh bạn ở Mỹ đã mấy năm rồi, đột nhiên chẳng có tin tức gì về anh ấy, gọi điện thế nào cũng không được, tối qua mới biết anh ta đã kết hôn, không cần cô ấy nữa!



Nhìn thấy đèn đỏ, Vân Vy liền dừng bước, hít thở thật sâu rồi ngồi xuống, áp chặt ống nghe vào tai. Dường như cô phải dốc hết sức lực của mình mới nói ra được một câu hoàn chỉnh:



- Giang Nguyên, có phải anh cũng không cần em nữa rồi? - Nói đến đây, cô không thể nào kìm được nước mắt.



Cô cố gắng nén chặt lòng mình, giọng nói nghẹn ngào:



- Có phải ở bên đó anh có ai đó xinh đẹp hơn em rồi không? Bên đó môi trường sống rất tốt, đãi ngộ lại cao, thích hợp để cư trú. Ở bên đó có phải chẳng có đứa con gái lắm chuyện như em không? Kết quả là anh đã bị cám dỗ, ở lại đó luôn rồi? Nghe nói con gái bên đó vừa bạo dạn vừa độc lập, không giống như em. Em từ nhỏ đã sợ bóng đêm, nhất là nghe câu chuyện bà điên mà người lớn thường hay kể, nếu như trẻ con không đi ngủ đúng giờ sẽ bị bà điên bắt đi! Giang Nguyên, ở đây tối quá, em chẳng nhìn thấy gì cả! - Một cơn gió lành lạnh thổi qua, cơn ho của cô lại bắt đầu phát tác. Vân Vy cứ ho một tiếng lại nghe thấy có tiếng mèo kêu: - Anh nói xem, rốt cuộc có bà điên thật không?



Có lẽ bởi vì tiếng thở của Vân Vy quá to nên Giang Nguyên cuối cùng đành phải mở miệng nói:



- Vân Vy, em đang ở đâu?



Cô cười đắc chí:



- Trước cửa đại sứ quán Mỹ!



- Muộn thế này rồi, em đến đó làm gì?



Mặc dù cô thở rất khó nhọc nhưng vẫn nói:



- Em đứng đây đợi làm visa, hi vọng có thể kiếm được chút thương hại của người ta để làm visa cho em nhanh lên!



Gió lạnh thốc vào cổ họng, cô ho liên tục, ho dữ dội, đến nỗi rơi cả điện thoại xuống đất. Vân Vy nhặt điện thoại lên, vẫn may là điện thoại vẫn chưa bị ngắt.



Giang Nguyên im lặng nghe tiếng thở của Vân Vy, hồi lâu sau mới lên tiếng:



- Sao em lại ra nông nỗi này?



Cô cười.



- Em mau về đi!



- Không.



- Làm thế chẳng ai thương hại em đâu, chỉ càng làm cho visa lâu được giải quyết!



- Em nghĩ rồi, nếu như visa bị hoãn không giải quyết, em sẽ đến công ty anh. Công ty anh có chi nhánh ở Mỹ, làm visa cũng dễ thôi. Nếu như họ không làm visa cho em, em sẽ đi tố cáo họ, tố cáo họ đưa chồng tương lai của em ra nước ngoài mà không đưa anh ấy về. Em không thấy người đương nhiên phải đến đòi họ. Dù sao, chỉ cần anh ở Mỹ, nhất định em sẽ nghĩ cách qua đó. Trừ phi, anh quay về! - Vân Vy ngừng lại để ho: - Giang Nguyên: anh hãy về đi!



Giang Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:



- Ừ!