Hãy Để Anh Ở Bên Em
Chương 2 : Tạm biệt
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Có lẽ nỗi đau khổ của một người thật sự có thể làm cảm động đến ông trời, vì vậy ông trời mới cho cô một cơ hội, để cuộc đời của cô được quay trở lại.
Vân Vy chỉ cảm thấy bản thân mình chờ đợi trong bóng tối rất lâu, để rồi cuối cùng bỗng có người nói thầm bên tai cô rằng: -Cuộc đời của cô sẽ được bắt đầu lại. Cô sẽ được quay trở lại thời điểm trước khi gặp gỡ với Giang Nhan. Nếu như cô muốn lại có được hạnh phúc, vậy thì hãy cố gắng thay đổi tất cả!
Đúng vào lúc cô đang nghĩ rằng đó chỉ là những hoang tưởng của cô thì giọng nói ấy lại vang lên: -Nhớ kĩ, hãy trân trọng cơ hội này!
Vân Vy cảm thấy tất cả những chuyện này đều đột ngột giống như vụ tai nạn ấy….nhưng nó lại là sự thực.
Tiếng chuông báo thức réo rắt đến đinh tai….Vân Vy ngái ngủ mở mắt ra, ánh nắng mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào người cô. Cô động đậy đôi bàn chân. Một vật gì đó mềm mềm trên tấm chăn khẽ cựa quậy…. Con mèo đen mở to đôi mắt màu vàng kim nhìn cô, há miệng ngáp một cái thật dài rồi tiếp tục chìm vào giấc mộng. Một buổi sáng thật yên tĩnh, cô lắng tai nghe tiếng đồng hồ tích tắc ở bên tai. Năm năm rồi, cô vẫn chưa quen với năm năm quay ngược thời gian này.Trên đầu giường có đặt một bức ảnh cô chụp ở sân trượt tuyệt, cô hơi nheo mắt, mặc dù cảnh có đơn điệu nhưng nụ cười của cô lại cực kì hạnh phúc. Thời gian ghi trên bức ảnh là ngày 10 tháng 12 năm 2007, đó là ngày sinh nhật lần thứ 27 của Giang Nhan.
Vào một buổi sáng năm 2007, sau khi xảy ra vụ tai nạn của Giang Nhan, Vân Vy phát hiện ra rằng mình đã trở lại năm 2004, lúc đó cô vẫn chưa quen biết với Giang Nhan. Sau khi phát hiện ra sự thực này, cô đã gần như lập tức rời khỏi cái thàCnh phố mà cô đã sinh sống biết bao nhiêu năm nay. Bởi vì cô tin rằng, chỉ cần cô với Giang Nhan không gặp mặt thì vận mệnh của Giang Nhan sẽ thay đổi. Sự thực đúng như cô tưởng tượng, ngày 10 tháng 12 năm 2007, Vân Vy đến từ tương lai đã gặp Giang Nhan 26 tuổi, là người vốn dĩ đã phải rời bỏ thế gian này đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời rạng rỡ. Khuôn mặt thân thương ấy khiến cho cô vui mừng đến rơi nước mắt.
Vân Vy đưa tay lên chạm vào bức ảnh.
Cũng vào ngày hôm ấy, Vân Vy và Giang Nhan đã đi lướt qua nhau. Ánh mắt của anh chỉ vội vàng lướt qua mặt cô, lạnh nhạt giống như ánh mắt dành cho một người dưng. Sau đó anh nhanh chân rảo bước đến bên một cô gái xinh đẹp, hai người họ thân mật nắm lấy tay nhau. Nghĩ đến đây, Vân Vy liền nhắm chặt mắt lại, đây là sự lựa chọn của cô, chỉ cần Giang Nhan vẫn còn sống…chỉ cần anh ấy vẫn còn sống….
Cô đã xem không ít tiểu thuyết quay ngược thời gian, các nhân vật nam chính và nữ chính trong chuyện sau khi quay ngược thời gian đều gặp lại nhau, lại yêu nhau và sống những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Chẳng phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh nối lại mối tình duyên, chỉ có điều không hiểu vì sao, sau khi quay ngược thời gian, giữa cô và Giang Nhan như bị ngăn cách bởi một bức tường, cả hai đều không thể lại gần nhau được. Giang Nhan….dường như đã tan biến hoàn toàn trong cuộc đời của cô.Chẳng mấy chốc đã bước sang năm 2010. Cô và Giang Nhan vốn định sẽ cưới nhau vào ngày 10 tháng 10 năm 2010. Vân Vy khẽ cười, giờ anh đã có cuộc sống mới của mình, có phải cô cũng nên….Chỉ cần nghĩ đến việc phải nói lời từ biệt với tình yêu trước đây của mình, trong lòng cô lại cảm thấy tột cùng đau đớn.
Con người không nên đòi hỏi quá nhiều!
Dù gì cũng là hai người bị vận mệnh chia cách, cô làm sao có thể cứ mãi ôm ảo tưởng được trở về bên anh?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng lồng ngực cô vẫn cảm thấy đau tức.
Vân Vy vừa nghĩ vừa lần tìm điện thoại. Tiếng chuông điện thoại đinh tai vang lên đầy thúc giục.
-Chị Vy ơi…- giọng nói ở đầu dây bên kia cuống quýt: -Sếp nói đề án tối qua chúng ta đưa lên có vấn đề, chị đến công ty ngay đi!
-Nếu như bộ phận kinh doanh nói bảng dự thảo của chị có vấn đề thì em cứ lấy tập tài liệu ở trong ngăn kéo thứ hai bên tay phải trong phòng làm việc của chị đưa cho họ!- mâu thuẫn giữa bộ phận kinh doanh và bộ phận của Vân Vy chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Bộ phận kinh doanh thường xuyên chọc ngoáy bộ phận của cô trong mỗi cuộc họp. Nếu như không phải cô luôn có sự chuẩn bị trước thì có lẽ mới sáng sớm cô đã phải xấp xấp ngửa ngửa lao đến công ty rồi.
-Chị Vy, thế hôm nay chị….
-Hôm nay tôi xin nghỉ!- khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần, cô với chị Đường đã hẹn nhau ra ngoài dạo phố, cô cũng tranh thủ thư giãn đầu óc một chút. Suốt hai năm nay, ngày nào cũng cắm đầu vào đống công việc bề bộn khiến cho đầu óc của cô lúc nào cũng căng như dây đàn.
-Tiểu Vy, chị đã ra khỏi nhà rồi, em nhanh lên, đừng có đến muộn đấy!Tiếng điện thoại thúc giục vang lên, Vân Vy cuống quýt chuẩn bị mặc quần áo. Nhưng vừa mở tủ ra cô mới phát hiện ra rằng trong tủ quần áo của cô toàn là quần áo công sở.
Vân Vy khó khăn lắm mới tìm ra được một bộ quần áo rộng rãi để mặc, sau đó cặp vội mái tóc lên, xách theo cái túi xách. Đã ngần ấy năm rồi mà cô vẫn ăn mặc, chải chuốt vô cùng qua loa. Cho dù có là Giang Nhan thì nhìn thấy cô trong bộ dạng này chắc cũng chết vì cười mất!
Ra khỏi nhà, Vân Vy hít một hơi thật sâu, lòng thầm mong hôm nay sẽ có một ngày thư giãn.
Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận một ngày thư thái, vui vẻ. Nhưng vừa nhìn thấy người đứng đối diện với mình, trong lòng cô lại thầm kêu trời. Biết trước thế này thì cô đã đi làm cho xong, ít nhất cũng lấy được lòng sếp!Cô đến như đã hẹn. Nhưng chị Đường đến lúc ấy lại lỡ hẹn, đã thế còn “nhồi” cho cô một “người bạn khác giới” nữa chứ.
Chị Đường ngọt ngào giới thiệu trong điện thoại: -Đấy là Triệu Dương, là trưởng phòng nhân sự của công ty chị. Hai người cứ tự nhiên nói chuyện, chị bất ngờ có việc gấp phải giải quyết, chắc không đến chỗ hẹn với em được!
Rõ ràng đây là âm mưu đã được sắp đặt từ trước, chỉ còn chờ con cá ngu ngốc là cô tìm đến cắn câu.
Cái anh chàng họ Triệu này đã có sự chuẩn bị từ trước, trên người mặc com lê rất chỉnh tề, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Uống ực một cốc cà phê vào bụng, anh chàng họ Triệu hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, Vân Vy chỉ ậm ừ đáp lời. Hai người gượng gạo diễn một vở kịch “đi coi mắt” hết sức tẻ nhạt.
Cũng may là hiện nay, việc đi coi mắt là khá phổ biến, nếu không thì cô thực sự không biết giấu mặt vào đâu!
Chỉ có điều những vấn đề mà Triệu Dương đề cập đến thật sự không thể khiến Vân Vy cảm thấy hứng thú chút nào. Anh ta từ nền kinh tế Mỹ nhảy phắt sang loài voi của châu Phi, từ loài voi của châu Phi nhảy vọt sang các tin đồn thất thiệt trên đài báo…càng nói càng nhàm tai. Vân Vy bỗng nhiên phải đóng vai là một thính giả chăm chú nghe “đài” và chỉ biết ậm ừ đáp lại.
-Lúc học đại học, anh học thể dục khá lắm!- Triệu Dương thao thao bất tuyệt: -Lúc đó anh thích nhất là chơi bóng rổ!
Chỉ có điều nhìn thân hình chỉ cao có mét bảy của anh ta, Vân Vy thực sự không thể tưởng tượng nổi anh ta làm cái trò gì trên sân bóng rổ.
Vân Vy chỉ biết ngồi cười, cốc nước uống đã nhìn thấy đáy. Cũng đến lúc viện cớ để ra về rồi. Cô quét mắt đi khắp quán cà phê, bỗng nhiên một bóng dáng khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.Vân Vy không ngờ lại gặp anh ở nơi này.Mặc dù đã gần ba năm không gặp mặt nhưng cô vẫn có thể ngay lập tức nhận ra cái bóng thân thương ấy. Anh nổi bật giữa đám đông, chẳng có gì khác với hình ảnh của anh ở trong kí ức của cô, nhất là nụ cười nhàn nhạt trên môi anh. Mùi hương quen thuộc của anh tỏa ra lúc đi ngang qua người cô khiến cho cô vô cùng nhớ nhung và bồi hồi.Giang Nhan, sao anh lại ở đây? Anh đi công tác hay đi du lịch? Hay có khi nào….anh đã kết hôn rồi, đã có một gia đình hạnh phúc rồi…..
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xót xa. Cô không dám tiếp tục nhìn anh mà vội vàng cúi mặt xuống.
Cô chưa chuẩn bị về tâm lí, thực sự chuyện này xảy ra quá bất ngờ!
Đã bao năm rồi Giang Nhan không mang chiếc áo blu trắng này ra ngắm. Trên chiếc áo ấy còn thêu tên trường đại học y khoa S. Anh ngắm nhìn chiếc áo hồi lâu mới cất lại vào trong tủ, sau đó cởi cúc áo và đi thẳng vào nhà tắm.
Bác sĩ Giang, cách xưng hô này lâu lắm rồi anh không được nghe.
Nhớ lại ánh mắt lấp lánh, đôi má đỏ bừng của Vân Vy lúc đó, anh lại không đừng được cười.
Cho dù có phát hiện ra những lời nói dối của mình đã bị anh nhìn thấu chắc cô cũng không gọi điện thoại cho anh đâu nhỉ! Những người có vẻ rụt rè như cô chỉ biết lặng lẽ đúng núp ở một góc….
Sáng hôm sau, Vân Vy vừa bước vào công ty đã phát hiện ra không khí có vẻ khá kì lạ. Quả nhiên đúng là có chuyện. Cô vừa mới ngồi xuống ghế thì Tiểu Thu, cô bạn đồng nghiệp khá thân của cô đã chạy đến, trong tay còn cầm một tờ báo buổi sáng.
-Vân Vy, cậu đã xem cái này chưa?
Cái tít báo to đùng đập ngay vào mắt cô: “Vở kịch tình yêu ở quán cà phê”, bên dưới là một tấm ảnh đen trắng.
Đây là lần đầu tiên Vân Vy lên báo.
Góc độ chụp của tấm ảnh ấy rất chuẩn xác, có thể chụp rõ được cô và Triệu Dương, thậm chí còn chụp được khuôn mặt chính diện của Giang Nhan. Kể từ khi các tòa soạn đưa ra quyết định thưởng tiền mặt cho những ai cung cấp tin tức và hình ảnh cho tòa soạn, tất cả những tin tức ở trong thành phố này dường như đều được phơi bày ra ánh sáng.
-Vân Vy, là thật sao?
Vân Vy gật đầu, chứng cứ rành rành trước mặt, cô có muốn chối cũng không được.
-Đấy, tớ đã nói rồi mà, nếu không hôm qua cậu đâu có đột nhiên xin nghỉ như vậy!- Tiểu Thu vừa thốt lên đã thu hút không ít sự chú ý của các đồng nghiệp trong văn phòng.
Đối mặt với những ánh mắt tò mò này, Vân Vy đành phải thuật lại toàn bộ câu chuyện, còn đặc biệt làm sáng tỏ những điều bịa đặt của báo chí về cô và Triệu Dương. Triệu Dương chẳng qua chỉ là một người bạn của chị, nhưng rõ ràng những điều cô nói không khiến cho những người vô cùng tò mò kia thỏa mãn.
Nói thế nào thì nói, nam nữ độc thân hẹn hò với nhau vào cuối tuần là một sự thực không thể thay đổi được.
-Vân Vy, cậu không quen người này à?- Lí Nhiễm bò ra bàn làm việc của Vân Vy, chỉ tay vào Giang Nhan hỏi.
-Không quen!
-Thật là đáng tiếc! Một người đàn ông đẹp trai và phong độ thế này hiếm lắm đấy! Bình thường không gặp được thì thôi, tại sao có cơ hội tốt như vậy cậu lại không chủ động xin danh thiếp của người ta? Hơn nữa dù sao người ta cũng coi như đã giúp đỡ cậu, ít nhất cũng phải mời người ta đi ăn bữa cơm chứ?
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn cô cũng sẽ làm như vậy. Dù gì thì người ta cũng đã giúp mình mà. Không trực tiếp cảm ơn người ta là bất lịch sự! Vân Vy im lặng nhìn Giang Nhan trong ảnh….nhưng người ấy lại chính là anh….
Vân Vy vốn cứ tưởng chuyện này chị bị đồng nghiệp tò mò chút thôi, nào ngờ sóng gió vẫn không ngừng lan rộng. Cái gã Triệu Dương ấy lại là họ hàng với một đồng nghiệp ở bộ phận khác trong công ty Vân Vy. Khổ nỗi người đồng nghiệp ấy cũng quá mức “nhiệt tình”, sẵn sàng đứng ra làm mai mối, cứ có cơ hội là lại rót vào tai Vân Vy đủ những điều tốt đẹp về Triệu Dương: -Triệu Dương ấy mà, vô cùng chững chạc, ba mươi mấy tuổi rồi mà chưa từng thấy anh ấy có quan hệ yêu đương với ai. Bình thường sức khỏe rất tốt, đến cảm cúm còn chẳng mấy khi bị, lần này chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi!
Sau mấy lần “bị khuyên”, Vân Vy rất ngại mỗi khi chạm mặt cô ta. Cái công ty lớn như vậy nhưng kiểu gì cũng vẫn phải chạm mặt nhau. Về sau, chỉ cần là những đồng nghiệp có đôi chút qua lại với Vân Vy đều quan tâm đến chuyện của cô và Triệu Dương.
-Vân Vy, cậu thực sự nên cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình rồi đấy!- Tiểu Thu miệng nhồm nhoàm gặm bánh bao, nhìn Vân Vy suốt ngày cau mày nhíu mặt, nói.
Vân Vy trợn mắt lườm cho Tiểu Thu một cái sắc lẻm: -Cậu cũng đến làm thuyết khách phải không?
Tiểu Thu cười ha ha nói: -Tớ không phải nói cái gã Triệu Dương bệnh tật đầy người kia đâu. Ý của tớ là cậu nên cân nhắc đến chuyện tìm một nửa kia của mình đi, chứ cái gã Triệu Dương kia ấy mà, chết lúc nào chả biết!
Nghĩ kĩ những lời Tiểu Thu nói cũng có lí. Với một gia đình truyền thống như gia đình cô, chắc chắn không thể chịu được việc cô độc thân cả đời. Cho dù cô có không cam tâm tình nguyện, cuối cùng vẫn phải bước vào cuộc sống hôn nhân. Nói một cách lí trí thì đáng lẽ ra cô nên chấp nhận sự sắp xếp đi xem mặt của gia đình, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn mãi vương vấn mối tình dành Giang Nhan.
Giang Nhan từng hỏi cô: -Em có biết cần phải làm gì để xóa bỏ tàn dư để lại sau một trận hỏa hoạn chưa?
Cô lắc đầu.
Giang Nhan đáp: -Vậy thì phải tạo ra một vụ hỏa hoạn to hơn!
Nhưng cả đời này, cô không thể nào châm lên ngọn lửa tình yêu nào càng mãnh liệt hơn lúc trước nữa.
-Vân Vy, tớ không tin trong lòng cậu lại không có người nào thích hợp cả!- Tiểu thu bắt đầu bày ra kế hoạch: -Nếu như có, cậu nên mạnh dạn làm thân với người ta, có thể hẹn người ta ra ngoài….
Vân Vy lại chợt nhớ đến tấm danh thiếp của Giang Nhan để ở trong ví.
Cuộc hội ngộ của họ quả thực quá kịch tính, chắc chắn anh sẽ có ấn tượng không tốt đối với những lời nói dối của cô. Tại sao cô không gặp anh vào những lúc “tử tế” hơn? Nếu có thể như vậy có lẽ cô đã có dũng cảm để âm thầm nằm mơ những giấc mơ không hiện thực kia.