Hay Là Mình Sống Chung

Chương 14 : Đóng cửa xem kịch

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Tâm trạng Tiền Phỉ đang rất tốt, cũng đặt đũa xuống theo, “Có chuyện gì thế,Tử Ninh? Anh nói đi!”



Hồ Tử Ninh vươn tay ra, cầm lấy tay Tiền Phỉ.



Trong lòng Tiền Phỉ thở dài, tay anh ta cũng thật dài, trong một khoảng cách ngắn như vậy, làm một hành động “lãng mạn” như vậy trông vừa lố bịch vừa buồn cười.



“Bảo bối, là thế này, anh có một người bạn, trước kia lúc làm ở khách sạn nên có quen biết, cậu ta làm bên bất động sản, rất có bản lĩnh, hiện nay trong tay cậu ta có một số nhà ở, trong đó có một căn nhà Duplex(*) rộng hai trăm mét vuông, nhà rấtt tốt, cậu ta nói vì hai bọn anh có quan hệ rất tốt, nên có thể giảm gía 90% bán cho bọn mình. Bảo bối anh nghĩ như thế này này, qua một thời gian nữa không phải hai đứa sẽ kết hôn sao, nên là phải đổi sang một căn nhà lớn hơn một chút, nhưng mà bây giờ anh không lấy đâu ra nhiều tiền đặt cọc như vậy, cho nên anh muốn, em có thể bán cái nhà em đang ở đi hay không, sau đó dùng tiền đó để đặt cọc, sau này chúng ta lại tiếp tục gom góp, mua lại căn nhà kia! Về sau phí lắp đặt nội thất anh sẽ chi trả, trên giấy chứng nhận bất động sản ghi tên hai đứa mình!”



(*) Nhà Duplex: có thể hiểu theo 2 cách: căn nhà ngăn cách bằng bức tường ở giữa thành 2 căn hộ riêng biệt hoặc căn hộ 2 tầng với mỗi tầng có thể đóng vai trò là 1 căn hộ hoàn chỉnh.



Tiền Phỉ nghe xong có chút sững sờ. Mất một lúc lâu, mới hiểu được là Hồ Tử Ninh đang hỏi cô, có thể bán nhà cô đi không, rồi hai người góp tiền đổi một căn nhà mới khác.



Cô nhớ lần trước Hồ Tử Ninh đã nói, tình hình kinh tế của anh ta hình như có năm vạn tệ cơ mà.



Trong phút chốc cô như rơi vào sương mù có chút không biết làm sao, không biết làm như vậy là thiệt thòi thế nào hay là chiếm được tiện nghi, lại không thể mất mặt mũi từ chối thẳng Hồ Tử Ninh, nên nói với anh ta: “Tử Ninh, việc này rất hệ trọng, anh để em về suy nghĩ lại nhé!”



Hồ Tử Ninh nhìn cô, cười rất chân thành và thâm tình: “Không sao, en cứ về nghĩ thật kỹ đi! Bảo bối này, thật ra chuyện này rất được! Đợi mua được nhà rồi, có chỗ ở, chúng ta sẽ đi đăng ký!”



Cô quanh co cười hì hì. Sau khi ăn xong phần còn lại của bữa ăn, cô mang một bụng tâm sự về nhà.



Về đến nhà, cô thấy Lý Diệc Phi đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.



Cô định bắt chuyện cùng anh ta, vừa thuận miệng hỏi: “Quê Lê Lê đâu?”



Cô không nhìn thấy vẻ mặt nhưng cảm giác được Lý Diệc Phi đang bĩu môi, “Nói là đang tăng ca.”



Tiền Phỉ cảm thấy giọng nói của tên này tuyệt đối không vui vẻ gì. Cô cảm thấy tên thiếu gia này bá đạo đến mức biến thái rồi, tên này có thể ra ngoài cùng đồng nghiệp uống rượu ăn chơi, nhưng khi Quế Lê Lê tăng ca cũng mất hứng.



Lúc cô đang chuẩn bị vào phòng chợt nhớ đến đề nghị của Hồ Tử Ninh, thuận miệng hỏi một câu: “Anh có biết nhà ở khu chung cư X không?? Như thế nào?”



Lý Diệc Phi nghe xong tên của khu chung cư, nhíu nhíu mày: “Hình như đã nghe qua, làm sao vậy?”
Trong thời gian tìm cái đĩa, cô nghe thấy giọng nói the thé của Quế Lê Lê vừa khóc vừa nói: “Anh nói ba anh không đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau, nói ông ta nhìn tôi ngứa mắt, thế nhưng dựa vào gì thế? Nhà của anh là rất giàu sao? Lúc ở nước ngoài ngoại trừ có thể mời một bà giúp việc, người nhà anh ngay cả mua cho anh một cái nhà cũng không mua nổi! Ngoại hình và bằng cấp của tôi chẳng lẽ còn không xứng với anh sao? Nhà mấy người ngứa mắt tôi, tôi cũng thấy ngứa mắt nhà mấy người đây này!”



Tiền Phỉ đã tìm được cái đĩa, lúc vừa dùng xẻng xúc đồ ăn cô vẫn không nhịn được mà cảm khái.



Cô nàng Quế Lê Lê này, người nhà cô ta không ai nói với cô ta, cách nói chuyện của cô ta có vấn đề sao? Đánh giá khách quan mà nói..., cho dù có chiếm được lợi thế nhưng cô ta lại khiến cho người nghe thấy ghét.



Cô đã xúc xong thức ăn, trong đầu đang muốn đi về phía về phòng của mình.



Trong phòng bên cạnh, Lý Diệc Phi đối diện với Quế Lê Lê nói rất nghiêm túc: “Đi! Quế Lê Lê, tôi không ngăn cản cô, cô thấy ai tốt thì đi tìm người đó đi! Ba tôi đúng là không nhìn lầm, chính là tôi đây con mẹ nó mắt bị mù rồi!”



Một giây sau, cửa phòng bên cạch một tiếng, tự nhiên bị bật ra, một bóng người không để ý xung quanh mà lao ra ngoài, đúng lúc đó đâm vào Tiền Phỉ đang bưng đồ ăn đi ngang qua.



Chiếc đĩa trong tay Tiền Phỉ “xoảng” một tiếng rơi xuống mặt đất.



Quế Lê Lê che mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.



Tiền Phỉ nhìn đĩa rau xào rơi trên mặt đất, đau lòng muốn tức ngực dậm chân, suýt chút nữa không nhịn được mà bò trên mặt đất thè lưỡi liếm chỗ kia.



Hai người cãi nhau là bọn họ mà, làm sao lại liên lụy đến một kẻ không liên quan đi ngang qua là cô đây? Đây là cô đã mất bao năng lượng mới xào ra được đống đồ ăn đó mà!



Cô quay đầu lại nhìn về phía phòng bên cạnh, đúng lúc thấy Lý Diệc Phi nhấc chân dùng sức đạp bàn trà một cái.



Lòng Tiền Phỉ khẽ run lên.



Lý Diệc Phi ngẩng đầu nhìn về phía cô, giọng nói lạnh như băng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”



Ánh mắt thô bạo cùng lời nói xuyên tim kia khiến cho Tiền Phỉ cảm thấy lá gan của mình cũng đang run run rồi.



Cô tranh thủ thời gian làm trò: “Tôi chỉ là không cẩn thận đi ngang qua mà thôi!” Nói xong vội vàng chui về phòng mình, ngay cả đống bừa bộn trên mặt đất cũng không có cố thu dọn nốt.