Hay Là Mình Sống Chung

Chương 25 : Lại bị cắm sừng

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Buổi tối về đến nhà, lúc sắp ăn cơm thì không thấy Lưu Diệc Phi đâu. Tiền Phỉ thấy lạ, lúc cô xào đồ ăn anh ta vẫn còn ở trong phòng mà, chẳng lẽ quay lưng một cái anh ta đã quay về tinh cầu của mình rồi?



Cô gọi cho Lý Diệc Phi, di động reo ở trong phòng.



Cô gõ cửa nhà vệ sinh, gọi Lý Diệc Phi: “Ra ăn cơm!”



Lý Diệc Phi không trả lời cô.



Cô nghĩ có lẽ vì chuyện sáng nay mà Lý Diệc Phi một mình buồn bã, nên đe dọa anh: “Lý Diệc Phi,chú mà không ra là chị vào đó!”



Ngoài cửa vang lên tiếng lách cách, Lý Diệc Phi khiêng một thùng bia đi vào.



“Tôi thật là phục cô, nếu tôi mà không về, chắc là cô phải nói chuyện với cửa nhà vệ sinh cả đêm rồi!”



Tiền Phỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.



“Anh xuống dưới nhà lúc nào?” Cô hỏi.



Lý Diệc Phi để bia lên bàn, “Lúc cô nghĩ là tôi đang ở trong nhà vệ sinh.”



Tiền Phỉ lại hỏi: “Anh mua bia về làm gì?”



Lý Diệc Phi gương mắt nhìn cô, “Cô nói xem?”



Tiền Phỉ bĩu môi: “Hôm nay anh tức cảnh sinh tình à? Bạn gái quen mấy năm đám cưới, chú rể không phải là anh? Anh ở nhà thuê, mặc đồ của taobao giả làm người giàu có, công ty của vị hôn phu người yêu cũ sắp lên sàn dùng thật nhiều tiền trang bị cho vị hôn thê lấp lánh, những thứ này khiến cho ahh đau buồn à!”



Lý Diệc Phi “Fuck” một tiếng: “Cô có thể ý tứ một chút được không? Cô cho rằng tôi không hề để ý sao?”



Tiền Phỉ cười lạnh lung nói: “Con người anh chính là khó ưa như vậy, lúc người ta có lòng an ủi anh, anh liền giơ cái bộ mặt thối còn lạnh hơn cái mông ra, nói, con mắt nào của cô thấy tôi buồn, đừng có lo chuyện bao đồng, tự lo cho mình đi; người ta nói thẳng thì anh lại cảm thấy bị tổn thương không chịu nổi, Lý Diệc Phi, anh nói con người anh có mâu thuẫn không?”



Lý Diệc Phi ngẩn người, hình như từ trước đến nay không ý thức được bản thân mình là người như vậy.



Anh kéo ghế ngồi xuống, kêu Tiền Phỉ: “Đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống ăn cơm đi.”



※※※※※※




“Cô điên rồi sao!” Trong lúc đẩy cô, cô nghe anh ta nói.



Cô nản lòng ngã xuống.



Nhưng lúc sắp ngã xuống đất, cô lại được người phía sau vững vàng đỡ lấy.



Cô hoang mang quay đầu lại nhìn.



Thì ra là Lý Diệc Phi.



※※※※※※



Lý Diệc Phi đỡ Tiền Phỉ, mắt nhìn về phía Hồ Tử Ninh, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường cùng khiêu khích, “Thằng chó, đánh phụ nữ như thế à? Có tin chú mày đây nói cho mụ già giàu có phía trước kia, mày đã được mấy mụ bao nuôi rồi không?”



Hồ Tử Ninh không cam lòng yếu thế, mở miệng đáp trả: “Thằng kia, mày cũng dựa vào nó bao dưỡng mày mà! Hai ta đứa nào cũng không phải là anh hùng hảo hán, ai cũng đừng nên nói ai!”



Lý Diệc Phi cúi đầu nhìn Tiền Phỉ, hỏi: “Cô còn đứng được không?”



Tiền Phỉ gật đầu.



Lý Diệc Phi lại hỏi: “Bên trái hay bên phải của mặt?”



Tiền Phỉ nhăn nhó đáp: “Ở giữa!”



Lý Diệc Phi buông cô ra, bước lên phía trước một bước, nhanh chóng vung tay đánh thẳng vào sống mũi của Hồ Tử Ninh.



Hồ Tử Ninh ôm mặt kêu lên một tiếng thảm thiết, ngồi thụp xuống.



Lý Diệc Phi vẫy vẫy tay, đi về đỡ vai Tiền Phỉ, cảm giác được được người ở dưới không ngừng run lên.



Anh không muốn cùng tên cặn bã trước mặt này dây dưa, anh vội vàng lôi cô rời đi



“Thằng chó, mày chờ đó, có một ngày mày phải quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội!” anh nói xong không để ý đến Hồ Tử Ninh ôm mặt mắng chửi những gì, đỡ Tiền Phỉ nhanh chóng rời đi.