Hay Là Mình Sống Chung

Chương 29 : Bộ dáng xinh đẹp

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Tiền Phỉ ăn mặc cũng tương đối, mang đôi giày cao gần mười phân, tay xách túi giấy đựng giày và quần áo cũ, cắn răng bước đi.



Nhớ đến lúc nãy tính tiền bị quét bao nhiêu tiền, tim gan phèo phổi của cô đều đau như cắt. Lúc đó cô định không mua nữa nhưng Lý Diệc Phi ở bên cạnh uy hiếp cô: “Cô không mua tôi không trả tiền thuê nhà cho cô!”



Cô đành phải ngậm ngùi nhẫn nhịn mà tính tiền.



Nghĩ những tấm phiếu màu hồng kia bị mất đi, cô đau lòng đến nỗi chân bước không vững, càng đi càng không ổn.



Lý Diệc Phi đi bên cạnh đỡ cô, “Sau này cô đừng tùy tiện mua đồ trên taobao nữa, mua mấy thứ như cái bao bố rách ấy, cô muốn mua gì thì nhớ hỏi qua tôi, biết không! Nói trắng ra là mấy thứ cô mặc hàng ngày người bị hại mắt nhiều nhất chính là tôi, tôi sắp bị cô hại mù mắt rồi đó!”



Tiền Phỉ cảm thấy bắp chân nhỏ của cô đang phát run vì đi giày cao gót, cô năn nỉ Lý Diệc Phi: “Được được được, cái gì cũng được! Nếu như mua xong rồi bây giờ chúng ta về nhà được chưa? Tôi sắp đi không nổi nữa rồi nè!”



Lý Diệc Phi lườm cô: “Cô thật là không biết tốt xấu, bản thiếu gia chưa bao giờ đi mua sắm với phụ nữ, tôi thấy cô quá đáng thương nên mới phá lệ một lần, tôi còn chưa than mệt cô đã la hét đòi về!”



Tiền Phỉ vừa tức vừa cười nói: “Ồ! Thì ra thiếu gia chú đây lại hiến tặng cho chị lần đầu tiên quý giá trong đời như vậy, phải làm sao đây? Tôi có nên lấy thân báo đáp không?” cô mải nói chuyện mà bước hụt, vấp một cái.



Sắp ngã thì Lý Diệc Phi nhanh tay đỡ được.



“Cô có thù oán với tôi sao, muốn lấy thân báo đáp để hại đời tôi? Cô chưa bao giờ đi giày cao gót à? Sao có thể đi thành thế này? Cô có phải con gái không vậy?” anh giễu cợt hỏi liên tục.



Tiền Phỉ cẩn thận bước đi: “Rất ít, hơn nữa cao nhất cũng chỉ có năm phân thôi, ở Bắc Kinh này ngày ngày đi tàu điện ngầm, mang giày cao gót chẳng khác nào chịu tội.”



Lý Diệc Phi nói “STOP” một tiếng: “Làm con gái mà cả đi giày cao gót cũng không biết thì cô sống thật uổng phí!”



Tiền Phỉ á khẩu.



Lý Diệc Phi kéo cô đi ngược với hướng về nhà, vừa đi vừa nói: “Cô đã đi không quen thì nên đi nhiều một chút, đừng vội về nhà, tôi dẫn cô đi chỗ này!”



Anh không để Tiền Phỉ có thời gian trả lời, cầm lấy điện thoại gọi.



Tiền Phỉ nghe anh nói một tràn tiếng Anh, “Hey Steve, bây giờ có bận không? Tôi có thể mang bạn tôi qua cho anh làm tóc được chứ?”



Lại nói hai câu sau đó cúp điện thoại tiếp tục lôi cô đi về phía trước.



Tiền Phỉ lắc lư cố gắng điều khiển giày cao gót dưới chân, hỏi: “Anh định dắt tôi đi đâu?”



“Mang cô đi bán đổi lấy kẹo ăn!”



Tiền Phỉ trừng mắt: “Ngọt chết anh đi.”



Lý Diệc Phi trừng lại, “Cô chẳng đáng bao nhiêu tiền, mua không được mấy cái kẹo, không đủ ngọt đến chết tôi đâu, yên tâm đi!”Bọn họ anh một câu tôi một câu đi từ trên đường đến lên taxi, từ taxi đến ngõ hẻm nhỏ.
※※※※※※



Hai tiếng sau.



Steve đứng sau vịn vai Tiền Phỉ, cùng cô nhìn vào gương.



“Cô thấy sao? Còn nhận ra người trong gương không?



Tiền Phỉ nhìn vào gương, không thể tin đó là mình.



Mái tóc dài của cô được sấy mượt mà, theo nếp nằm trên vai, phần đuôi tóc tạo thành một lọn cong cong, tạo ra một thứ mà cô chưa từng có tên là “quyến rũ“.



Steve giúp cô tỉa lại lông mày làm cho ngũ quan của cô trở nên sinh động đẹp đẽ hơn.



Steve nhìn cô híp mắt cười nói: “Nhìn đi, ngũ quan này, dáng vẻ này kẻ nào dám nói cô xấu, cô cứ đánh nó cho tôi!”



Lý Diệc Phi ở bên ngoài đã uống sạch ba ấm trà, sắp hết kiên nhẫn rồi, không ngừng gào lên: “Xong chưa?



“Ra đây.” Steve đẩy Tiền Phỉ ra.



Lý Diệc Phi rót trà, định uống thì nhin thấy Tiền Phỉ, anh ngẩng đầu dường như bị dọa run tay, làm đổ phân nửa nước trà ra ngoài.



Ánh mắt anh làm Tiền Phỉ thẹn đỏ mặt, trốn sau lưng Steve.



“Thấy sao?” Steve vừa hỏi vừa kéo Tiền Phỉ ra.



Tiền Phỉ nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy anh ấy đang dùng mắt mắng tôi vì sao trang điểm rồi vẫn xấu như vậy!”



Steve cười hỏi Lý Diệc Phi: “Sao? Vừa ý hay không nói một câu đi chứ!”



Lý Diệc Phi ho một tiếng, Tiền Phỉ cảm thấy tim mình nhảy lên một cái, trong lòng âm thầm chuẩn bị nghe mấy lời tổn thương.



Kết quả cô nghe Lý Diệc Phi nói: “Steve,lấy cho tôi một bộ đồ trang điểm anh vừa dùng cho cô ấy, thuận tiện dạy cho cô ấy tự mình trang điểm ình giống như vậy!”



Tiền Phỉ ngơ ngác ngẩng đầu.



Lý Diệc Phi nhìn cô bộ dạng nửa cười nửa không.



“Bây giờ cô có hơi giống người rồi đó!”