Hay Là Mình Sống Chung

Chương 37 : Không cho phép cởi áo khoác

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Ba ngày nghỉ năm mới trôi qua rất nhanh, ngày thứ tư khi Tiền Phỉ đến chỗ làm việc, Triệu Đức lôi kéo cô ra một góc, thần thần bí bí nói: “Hôm qua ở trong Yến Toa tôi nhìn Lý Diệc Phi đấy!”



Tiền Phỉ không biết phải làm sao nói với cậu ta, “Tiểu Đức Tử có phải chú không còn cái gì để khoe nữa đúng không? Mỗi ngày chị đây đều nhìn thấy Lý Diệc Phi đấy, chuyện này thì có gì đặc biệt chứ?”



Triệu Đức hít một hơi, hung dữ nói: “Có thể nghe người ta nói hết được không? Tôi nói hôm qua ở Yến Toa tôi nhìn thấy Lý Diệc Phi, bên cạnh tên kia còn có một cô gái, cô gái kia kéo tên kia, có vẻ rất thân thiết, nhìn thoáng qua chắc là bạn gái của tên kia.”



Tiền Phỉ làm bộ dạng “Có thế mà chú cũng ngạc nhiên” nhìn cậu ta, “Chú em muốn khoe với chị là chú em biết tên kia có bạn gái trước chị à? He he! Em trai đáng thương quá, chị đây đã biết từ lâu rồi nhé!”



Vẻ mặt Triệu Đức u buồn nhìn cô, “Phỉ Phỉ tôi nói bà chị phải nghe hết lời tôi nói đấy ư? Tôi nói là, bạn gái mới của tên kia, không phải là người thường đâu! Cô ấy là một gương mặt mới nổi tiếng! Tôi đã nhìn thấy rất nhiều quảng cáo cô ấy đóng trên TV!”



Tiền Phỉ ngẩn người, “Không thể nào! Có phải chú em nhìn nhầm rồi không? Thằng cha kia là một con quỷ nghèo, đến phòng còn phải thuê của chị đây, còn có thể tìm được một cô nàng nổi tiếng làm bạn gái sao? Chẳng lẽ đây là đùa giả thành thật?”



Triệu Đức quả quyết gật đầu, “Tôi không thể nào nhìn nhầm? Sau đó tôi trốn ở một góc nghe thấy Diệc Phi gọi cô gái kia là Kim Điềm! Mà cô diễn viên kia cũng tên là Kim Điềm!”



Tiền Phỉ hít một hơi thật sâu, “Tên này thật là biết đốt tiền đấy, thật đúng coi mình là con nhà giàu rồi! Nhưng mà chú em nói xem tên thiếu gia này có tiền bao cô em xinh đẹp ở học viện Điện Ảnh kia sao không lo tích tiền mà đi mua nhà nhỉ?”



Triệu Đức suy nghĩ rồi nói: “Nếu tôi có thể cùng Kim Điềm nói lời yêu đương, tôi thà bán nhà lấy tiền cho cô ấy tiêu xài còn hơn!”



Tiền Phỉ lườm cậu ta một cái, “Nhìn cái tướng mạo này của chú em, quả thật sẽ dùng tiền làm vui lòng mỹ nhân rồi” Cô nói sang chuyện khác rồi bỗng nhiên nói. “Ai chú nói đi, có phải là cô em xinh đẹp kia cảm thấy tên Lý Diệc Phi tiểu bạch kiểm này bộ dạng cũng được, sau đó dùng tiền quảng cáo nuôi tên đó không nhỉ?”



Triệu Đức suýt chút nữa bị nghẹn.



Chưa đợi cậu ta mở mồm đáp lời, sau lưng có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cho dù bản thiếu gia đây có bị hạ đài, chi phí của mấy cái quảng cáo cũng đủ nuôi anh đây sao?”



Tiền Phỉ quay đầu, ngầng đẩu cười hi hi với cái người vừa mới tới mặt đang xụ xuống: “Tôi cảm thấy là cô em đó chưa chạm được tới bí kíp thôi, thật ra nuôi chú không cần tốn tiền thật, chỉ cần một túi cà vứt ở đầu giường là có thể thu phục được chú rồi mà!”



︶3︶● Qua năm mới được một thời gian, công việc chủ yếu của hai công ty chứng khoán là cùng người phụ trách dự án bên đối tác làm mấy công việc xác nhận đối chiếu. Vì thế Tiền Phỉ, Lý Diệc Phi và Quế Lê Lê trong lúc đó, vì quan hệ công việc không thể tránh khỏi có rất nhiều thời điểm chạm mặt trực tiếp.Tiền Phỉ phát hiện, tâm trạng Quế Lê Lê càng ngày càng không tốt, có mấy lần gần như ở trước mặt người khác không không chế được, gọi hai chữ “Diệc Phi” mang theo sự giận dỗi. Cứ giống như trước đây khi hai người bọn họ còn bên nhau, mỗi lần hết cãi nhau lại quay về làm lành vậy.



Có đôi lúc Tiền Phỉ cảm thấy cô ta có chút đáng thương, từ hành vi cử chỉ lời nói của cô ta, có thể nhìn ra cô ta vẫn thật sự còn yêu Lý Diệc Phi, cũng có lúc, Tiền Phỉ thấy cô ta không đáng được đồng tình, khi lựa chọn giữa vật chất và tình yêu, đã lựa chọn vật chất, thì cứ cố gắng hưởng thụ đi, tội gì phải còn vương vấn nhớ mãi không quên với tình yêu cơ chứ.




Cô cảm thấy mình thật sự không có chút tiền đồ nào rồi, vẫn luôn như một chú vịt con xấu xí, bỗng nhiên biến thành một con thiên nga trắng xinh đẹp, lại không chịu được mấy lời khen ngợi của người khác, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên rất muốn tìm một chỗ để chui xuống.



Cô vừa đi giày cao gót, vừa đi vừa cúi đầu, tay chân luống cuống muốn nhét túi trang điểm vào trong túi xách, không nghĩ tới là sẽ va vào người khác.



Cô vừa liên tục nói xin lỗi, vừa ngẩng đầu nhìn xem mình va vào ai.



Kết quả vừa ngẩng đầu lên, cô thật hận không có cái lỗ nào để chui xuống.



Đang giờ tan tầm người trong văn phòng đang tụ tập thành từng tốp đi về phía thang máy, mà người cô va vào, thật trùng hợp, chính là oan gia của cô đại thiếu gia Lý Diệc Phi.



Cô nghe thấy những âm thanh thổn thức” Hở” “Ơ” “Ôi chao” là những câu mở đầu khác nhau, sau lại giống nhau ở phần cuối”Tiền Phỉ, hôm nay cô ăn mặc thật đẹp, là đi gặp bạn trai à?”



Tai của cô bắt đầu nóng lên.



Cô cảm thấy cả đời này mình cũng không làm được việc gì to tát rồi, bởi vì mới bị mấy ánh mắt như thế nhìn chằm chằm một lúc, cô đã cảm giác mình như phát sốt.



Thang máy đến, các đồng nghiệp lục tục đi vào. Lúc chỉ còn Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ, Lý Diệc Phi khoát tay với mấy người bên trong, “Quá chật rồi, bọn tôi đợi lượt tiếp theo.”



Cửa thang máy đóng lại. Tiền Phỉ thở dài một hơn, đưa tay lau qua một lớp mồ hôi dày trên trán.



“Anh biết tôi sợ nhất cái gì không? Chính là một ngày nào đó tôi mặc quần áo mới đi làm, bị đồng nghiệp phát hiện, đồng nghiệp nói với tôi, Ôi chao, Tiền Phỉ cô mặc quần áo mới à, rất là đẹp đấy! mỗi lúc như thế này, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ muốn chui xuống mà. Tôi cũng không biết rốt cuộc là vì sao nữa, dù sao mỗi lần thấy đồng nghiệp như vậy, tôi đều có cảm giác xấu hổ không ngóc đầu lên được!”



Lý Diệc Phi bấm nút thang máy, giọng điệu đều đều nói: “Tôi sẽ nói cho cô biết là vì sao, bởi vì ở tận sâu trong đáy lòng cô cô luôn coi mình là cô gái xấu xí, cho nên khi người khác khen cô xinh đẹp, cô sẽ thấy không thoải mái.” Anh cúi đầu nhìn Tiền Phỉ, “Thì ra cô luôn coi mình là cô gái xấu xí.”



Tiền Phỉ khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Nói có vẻ như anh không coi như vậy ý, không phải anh còn nói tôi là đàn ông sao?”



Lý Diệc Phi sờ cằm, híp mắt nhìn cô, “Ừ, không thể tưởng tượng được cũng có lúc thiếu gia tôi đây nhìn nhầm!”