Hay Là Mình Sống Chung

Chương 43 : Quà tặng sinh nhật

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Tiền Phỉ nghe mấy người trong tổ hạng mục nói, hình như Lý Diệc Phi mới chia tay bạn gái nữa rồi, đối phương còn rất đau lòng nữa, còn đến tìm anh ta, còn níu kéo cơ, mà đến lúc rời đi vẫn còn chưa ngừng khóc đấy.



Lúc chiều, Tiền Phỉ nhìn thấy Quế Lê Lê, nhìn qua thấy sắc mặt cô nàng vô cùng tốt, khóe mắt đuôi lông mày đều không giấu được sự sung sướng toát ra.



Chiều tối lúc tan làm, Tiền Phỉ để cho Lý Diệc Phi đi về trước, cô phải đi qua tiệm thuốc mua ít thuốc gửi về nhà cho bố già. Đợi đến khi cô về đến nhà, phát hiện cửa bảo vệ ở trong nhà không được đóng kín, có một khe hở, đứng ở bên ngoài cửa nhà cũng có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện bên trong phòng.



Từ giọng nói nghe được thì là một nam một nữ, nam tất nhiên là Lý Diệc Phi rồi, nữ thì lại khiến Tiền Phỉ có chút bất ngờ, thế mà lại là Quế Lê Lê.



Hai người đang nói chuyện rất căng thẳng, Tiền Phỉ đứng ở cửa bên ngoài nhất thời không biết có nên đi vào hay không.



Cô đứng ở cửa bên ngoài, nghe thấy Quế Lê Lê vừa khóc vừa nói: “Diệc Phi, chúng ta làm hòa được không anh? Cuối cùng em cũng đã biết rõ vật chất không phải là thứ mà em muốn, người em yêu nhất chính là anh! Mỗi ngày ở công ty nhìn thấy anh, anh lại không thèm nhìn em, không cười với em, cũng không gọi tên em, em rất đau lòng!”



Tiền Phỉ khẽ rùng mình một cái, căn bệnh ảo tưởng của Quế công chúa cũng theo đến rồi.



Cô nghe thấy giọng Lý Diệc Phi lạnh lùng nói: “Nếu sếp Ngưu biết rõ cô nói như vậy sẽ đau lòng muốn chết rồi!”



Cô nghe thấy Quế Lê Lê vừa khóc vừa hỏi: “Diệc Phi, chẳng lẽ anh thật sự không hề yêu em sao? Em không tin! Bạn gái mới của anh, chẳng lẽ không phải vì giận em mà tìm cho em nhìn sao? Cô ta nhìn giống em như vậy mà? Chẳng lẽ anh không dùng cô ta làm thế thân của em sao? Em không tin trong lòng anh lại giống như những lời nói lạnh lùng này của anh!



Cô nghe thấy Lý Diệc Phi thốt lên một câu đầy châm chọc: “Ôi chao! Làm sao cô lại có trở thành tốt đẹp như vậy, sao trước đây tôi không có phát hiện ra điều này nhỉ? Cô cứ như thế này thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy đã lâu không gặp rồi! Tôi cầu xin cô làm ơn hiểu rõ hộ tôi, tôi luôn thích những cô em gái tóc dài, da trắng, mắt to, làm sao lại bỗng trở thành tìm được người thay thế cho cô vậy? Quế Lê Lê, trước đây cô không phải như thế này, sao bây giờ lại vừa già mồm cãi láo lại còn bị não tàn vậy?”



Quế Lê Lê vừa khóc rất “nhiệt tình” vừa hết mình kể lể: “Em không tin! Em không tin em không tin! Anh vẫn luôn ở chỗ này không chịu chuyển đi, không phải là vì còn chờ em sao? Em không



tin những suy nghĩ trong lòng anh lại giống như lời anh nói! Nhất định là bởi vì anh quá giận em nên mới nói như vậy, có phải không Diệc Phi?”



Trong giọng nói của Lý Diệc Phi càng thêm mỉa mai: “Tôi không có hứng thú với đồ người khác đã dùng qua, cô đừng nói với tôi rằng cô và sếp Ngưu của cô chưa từng ngủ với nhau, nếu cô thật sự dám nói cô cùng lão đó chưa ngủ với nhau, tôi vẫn có thể đồng ý cho cô quay về!”Quế Lê Lê đau lòng gần chết: “Diệc Phi anh đừng đối xử với em như vậy!”



Trong giọng nói của Lý Diệc Phi đã lộ rõ sự không kiên nhẫn: “Người khác đối với cô thế nào, đều là do cô tự làm tự chịu. Được rồi, đừng có vì chuyện này mà gào khóc, trước khi khiến cho chút cảm tình cuối cùng của tôi còn sót lại dành cho cô biến mất, cô mau đi đi!”



Tiền Phỉ giật mình, cảm thấy đoạn phim này đã đến đoạn kết, nhanh chóng nấp sang phía bên cạnh, tránh khỏi cửa ra vào.



Cô vừa tránh sang một bên, Quế Lê Lê từ trong nhà đẩy cửa ra chạy đi, vẫn khóc rất hăng dùng tay che mặt chạy về phía thang máy.




Tiền Phỉ cầm lấy cái bát trong tay anh, cầm lên xoay trái xoay phải nhìn xem.



Lý Diệc Phi nói một tiếng “oh shit”, “Hai cái bát của chúng ta giống nhau mà, sao cô lại phải cướp của tôi để xem, thế là thế nào?”



Tiền Phỉ không để ý đến anh, nhìn một lúc lâu trả lại bát cho anh, nói: “Cái bát nhìn qua cũng không tồi, nhưng mà chỉ là đồ fake thôi! Chị đây ứ tin đồ sứ dành cho cấp trung ương có thể lưu lạc đến tay tầng lớp thấp như chúng ta đấy!”



Lý Diệc Phi “xùy” một tiếng bật cười.



Thật đúng là như những gì anh nghĩ, cô thật sự nói hai chữ “đồ fake” này đấy.



Ăn cơm tối xong, Lý Diệc Phi cũng giúp đỡ Tiền Phỉ dọn phòng. Mấy ngày nay Tiền Phỉ tự nhiên phát hiện Lý Diệc Phi có thể chủ động giúp đỡ cô làm ít việc nhà.



Sau khi dọn dẹp xong, hai bọn họ sẽ cùng xem TV, Lý Diệc Phi nói mệt, cũng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt tắm rửa. Tiền Phỉ cũng về nhà vệ sinh trong phòng mình tắm giặt thuận tiện đi gặp anh Cường (là đi tè đó).



Cô vừa đi gặp anh Cường vừa đọc truyện cười trên di động, kết quả buồn cười ghê quá, sau khi xoay người lại ấn nút xả nước, một giây không cẩn thận trượt tay, điện thoại đã rất anh dũng rơi vào trong bồn cầu đầy nước tiểu. Tiền Phỉ đối với bồn cầu đầy nước tiểu đủ loại màu sắc khóc không ra nước mắt, chịu đựng cảm giác buồn nôn, dùng túi bóng phủ lên tay rồi mò vào lấy di động ra.



Sau khi lấy được di động lên, cô dùng máy sấy sấy hết sức. Sau khi sấy khô, cô cầm điện thoại muốn khởi động máy, thế nhưng mà màn hình tắt ngóm không hề sáng.



Tiền Phỉ nhịn đau tự an ủi mình, được rồi, phải đổi điện thoại rồi, có khi ông trời cũng muốn nhìn thấy cô dùng iphone rồi.



Cô nằm bẹp trên giường, bỗng nhiên cảm thấy không biết làm sao để ngủ được. Trước đây cô đều nghịch điện thoại một lúc rồi mới ngủ được. Cô ngồi dậy, mở cửa nhìn thăm dò ra bên ngoài, cửa phòng Lý Diệc Phi vẫn đang mở, tên kia vẫn còn ở trong nhà vệ sinh.



Cô từ từ đi ra ngoài, đi đến cửa phòng vệ sinh, gõ cửa, hỏi: “Lý Diệc Phi, chú có chiếc điện thoại nào thừa không?”



Lý Diệc Phi từ bên trong mở cửa ra, miệng đầy bọt đánh răng, miệng nói không rõ hỏi: “Cô muốn làm gì thế?”



Tiền Phỉ nói mơ hồ: “Điện thoại di động của tôi rơi trong nhà vệ sinh hỏng rồi....”



Lý Diệc Phi nhìn cô, không nói chuyện, sau đó rất nhanh đến bồn rửa mặt súc miệng sạch sẽ. Sau đó thì lau miệng, nhìn Tiền Phỉ, nhướng lông mày cười mà như không cười hỏi: “Có phải là đã đoán được anh chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cô em rồi đúng không?”