Hay Là Mình Sống Chung

Chương 50 : Anh đã yêu em

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Dường như Uông Như Hải đã khác trước kia rất nhiều, bây giờ anh ta đã thành kẻ thành công lại còn biết diễn nữa. Tiền Phỉ cảm thấy đồng tiền thật sự là đồ vật luyện người, nó có thể khiến cho người ta đang yêu thương ân ái mà chia tay, nhưng cũng thể biến kẻ từ tầm thường thành tinh anh trong xã hội.



Rất nhiều các bạn cùng trường đã kích động Tiền Phỉ, khuyến khích cô tiếp nhận Uông Nhược Hải một lần nữa. Ngay cả Diêu Tinh Tinh trong lúc gọi điện thoại cho cô cũng nói: “Khỉ đầu chó, lớp trưởng nói cho tôi biết, trước mỗi lần tụ tập, đều nói là mọi người thay nhau trả tiền, nhưng thật ra đều là tiền của Uông Nhược Hải. Haizzz, hiện tại tôi cũng không biết là nên khuyên bà nên tái hợp hay là chửi tên đó là tên cặn bã nữa, tôi chỉ sợ tên đó thật sự đã thay đổi làm một người khác, tôi lại xui khiến để bà không cho tên đó cơ hội, tương lai bà gả cho người khác lại không được hạnh phúc, tôi nghĩ có khi tôi sẽ tự lấy dao xiên chết mình đấy!”



Tiền Phỉ mắng cô: “Có thể nói cho tôi nghe mấy thứ dễ nghe được không? Tôi có bị mù đâu mà gả cho người khác lại không hạnh phúc?



Diêu Tinh Tinh nói: “Bà không mù mà là bà ngu!”



Tiền Phỉ quyết định trong đống tiền tích lũy mừng quà cưới cho Diêu Tinh Tinh rút ra 100 tệ đi mua báo của mấy người ở trên ga tàu điện ngầm.



Dù có đem tiền chà đạp cũng không cho người kia, cái này gọi là giải hận!



Lúc giải lao Uông Nhược Hải gọi điện cho Tiền Phỉ, Tiền Phỉ nói cho anh ta biết: “Nói cho lớp trưởng biết đừng tụ tập nữa.” Uông Nhược Hải hỏi vì sao, Tiền Phỉ nói: “Sẽ rất nhanh đến lượt tôi rồi, mà tôi thì không muốn trả tiền.”



Uông Nhược Hải nói: “Anh sẽ thay em trả!”



Tiền Phỉ “Ồ” mồ tiếng: “Anh đúng là đi đốt tiền đấy nhỉ, có chút tiền sao đã vội đắc ý rồi? Anh không biết kiệm tiền sao, cần phải tiêu như vậy sao?”



Trong điện thoại Uông Nhược Hải khẽ cười: “Tiết kiệm là tốt đấy! Nhưng mà tự mình tiết kiệm không nổi, không bằng em giúp anh tiết kiệm nhé!”



Tiền Phỉ nói: “Mời anh biến!”



Buông điện thoại xuống, trong lòng cô vừa chua chát vừa thổn thức. Cái gì gọi là thời gian thay đổi vật chuyển sao rời? À ra là thế. Trước kia cô muốn giúp anh ta tiết kiệm tiền, thế nhưng vì bắt anh ta tiết kiệm tiền mà khiến anh ta rời đi. Bây giờ ngược lại là anh ta đang cầu cô giúp anh ta tích lũy tiền, cô lại cảm thấy đã không còn phần tâm ý kia nữa rồi.



Ngày IPO mở ngày càng bất định chậm chạp, cổ phiếu không bán được ra ngoài, tài chính không thể lưu chuyển, khiến cho đám người buôn bán không chiếm được phí giới thiệu đã bắt đầu giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng. Công ty của Tiền Phỉ cuối cùng cũng không chịu được bắt đầu muốn cắt giảm biên chế.



Bởi vì Tiền Phỉ bị bệnh nên xin nghỉ vài ngày, không biết ra sao, lại rơi xuống là mượn cớ, trở thành đối tượng trọng điểm để cắt giảm biên chế trong nhóm hạng mục. Chị Kim mạo hiểm lộ tin tức này ra, Tiền Phỉ nghe xong thấy choáng váng. Bản thân muốn đi tìm Lưu Nhất Phong để nghĩ biện pháp, nhưng mà chị Kim lại nói cho cô biết: “Đừng đi nữa, Lưu Nhất Phong đã muốn đến công ty khác làm việc rồi, tháng sau sẽ đi, cũng sẽ không vì em mà làm điều gì đâu, em cứ nghĩ kỹ những cách khác xem, việc này là Phó tổng giám đốc quản đấy, nếu là có người có thể cùng ông ấy nói một câu, không chừng còn có hi vọng!”Tiền Phỉ mang tâm trạng rối bời về đến nhà. Nếu là trước kia trái lại cô cũng sẽ không sợ bị sa thải, chỉ cần bỏ ra nửa tháng một tháng tìm một công việc khác là được. Nhưng bây giờ cô không dám, mỗi tháng gánh trên lưng hơn bảy ngàn tệ tiền vay mua nhà, đã không có công việc, cô chỉ có đến bệnh viện bán thận, bán tủy mà thôi.



Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải làm sao bây giờ, trong cái khó ló cái khôn bỗng nhiên nghĩ đến Lý Diệc Phi. Anh ta cũng là đồng nghiệp, lại có nhiều kinh nghiệm, nói không chừng anh ta có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.



Nghĩ như vậy, cô cố gắng lấy dũng khí, nhắn tin trước cho Lý Diệc Phi: Khi nào thì anh xong công tác vậy?



Cô nhỡ rõ dường như đã nghe Triệu Đức từng nói qua, người kia đi công tác chừng một tháng là xong, tính toán thời gian, có lẽ người kia cũng sắp trở về rồi.



Thế nhưng chỉ đợi một lát sau, Lý Diệc Phi nhắn trả lời cô rằng: Còn chưa biết được.



Vốn trong lòng cô còn đang dâng lên một chút xíu hi vọng nhưng vì bốn chữ này mà bị rơi xuống đáy vực thật sâu.
Anh uyển chuyển cự tuyệt nhân viên phục vụ, tự mình kéo ghế cho cô. Sau khi ngồi về vị trí, lại giống trước sau như một anh nhíu lông mày, dùng cái loại ngữ khí kiêu ngạo quen thuộc nói với cô: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giúp ai kéo ghế!”



Cô có chút không nhịn được cười, cười đến mức thấy trong miệng có chút đắng ngắt.



“Mặc nhiều như vậy không thấy nóng à?” Đây là câu nói đầu tiên của cô.



“Nóng cũng phải mặc như thế, đây là vấn đề thái độ!” Anh nhếch môi cười, nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt chợt sâu hơn, nhẹ giọng hỏi: “Sao cô lại gầy quá vậy? Bây giờ to đến mức như mắt con bê rồi!”



Cô sờ sờ mặt, có chút mờ mịt, “Thế à? Có thể là do trận sốt lần trước.”



Anh nghje xong ngẩn người hỏi: “Chuyện khi nào thế?”



Cô cười rất tự nhiên nói: “Đã qua lâu rồi, không sao cả!” Sau đó hỏi, “Trong điện thoại không phải chú có chuyện muốn nói với chị sao? Là nói gì thế, chị chuẩn bị xong rồi, nói mau đi!”



︶3︶● Lý Diệc Phi từ mặt ghế bên cạnh, cầm lấy một chiếc hộp dài đưa cho Tiền Phỉ.



Tiền Phỉ khó hiểu mà nhận lấy.



Trên chiếc hộp ấy có chữ tiếng anh RoseOnly, ở giữa có thắt nơ bằng gấm. Bỗng nhiên cô có chút sự hãi rồi. Cô biết rõ đây là cái gì, trước đây cô từng xem trên blog có một cô minh tinh họ Lý đã từng chia sẻ, đã là hoa mà chồng cô mua tặng cho cô ta. Cô biết rõ nhãn hiệu hoa tươi này đắt đến mức nào, chủ tiệm giải thích nó có ý nghĩa là “Cả đời chỉ dành tặng một người.” Cô bởi vì quá tò mò còn cố ý vào trang website chính thức nhìn qua.



Tay cô run run nghi hoặc mà mở nắp hộp ra.



Mười tám bông hồng phấn nằm trong hộp, khiến cho cô như muốn vỡ vụn.



Đóa hoa này có ý nghĩa là “Động tình”



Nhà thiết kế đã từng viết: Nhịp tim đập bây giờ thời khắc này không thể khống chế được, giấy phút này chính là tình yêu. Bằng một cách diệu kỳ nào đó, em đã mê hoặc được anh.



Tim Tiền Phỉ như nhảy ra khỏi cổ, nghi hoặc ngẩng đầu, “Có ý gì?”



Lý Diệc Phi ngay cả chớp mắt một cái cũng không chớp mà nhìn cô, “Tôi trốn đi ra ngoài, là muốn rõ bản thân mình đã yêu em đến mức độ nào, tôi sợ vô duyên vô cớ khiến trêu chọc em sẽ làm tổn thương đến em!”



Tiền Phỉ “À” một tiếng, đậy nắp chiếc hộp, vẫn giữ nguyên nụ cười, trả lại hộp cho anh, nói: “Nếu như vậy, thật ra anh không cần phải như vậy, bởi vì tôi mới tái hợp cùng bạn trai cũ của tôi rồi!”



Lý Diệc Phi khiếp sợ nhìn cô, dường như bị thứ gì đả kích, bộ dạng có chút đau đớn lại có chút khó có thể tin nổi.