Hay Là Mình Sống Chung

Chương 64 : Ghen một chút được không? 3

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Lý Diệc Phi cũng cười, trong ánh mắt đầy ắp hoa đào, hỏi cô: “Thế ngày mai cho anh hôn nữa nhé?”.



Tiền Phi học theo anh, nhướn mày: “Ngày mai hẵng tính!”.



Lý Diệc Phi còn định nói gì đó thì điện thoại bỗng đổ chuông.



Anh nghe máy. Trong điện thoại vẳng ra tiếng kêu gào như bị giẫm phải đuôi của Đại Quân, giọng to đến nỗi Tiền Phi cũng nghe rõ mồn một.



“Lý Diệc Phi, đồ chết tiệt! Cậu có trách nhiệm với tôi một tí được không hả!!! Cậu nói giúp tôi thăng cấp, kết quả lúc quan trọng cậu nói ngừng là ngừng à! Tôi bị boss ngược đãi, quay về ba mươi năm trước rồi đây này! Tiện nhân, rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả! Cậu nói đi! Nói đi! Nói đi! Nếu cậu không cho tôi một lý do, tôi sẽ cầm dao đi chém chết cậu!!! Cậu mau nói đi, cậu vừa làm gì thế hả! Tại sao tôi gào thét nhờ cậu cứu tôi mà cậu không trả lời!!!”.



Lý Diệc Phi thản nhiên nói một câu: “Đang hôn người phụ nữ của tôi!”.



Đại Quân rống lên, gào khóc: “Lý Diệc Phi, cậu là thằng khốn trọng sắc khinh bạn! Mẹ kiếp, tôi không bao giờ làm hòa với cậu nữa!”.



Giữa tháng mười, bố cô không thấy xuất hiện hiện tượng gì bất thường, sức khỏe hồi phục rất tốt. Tiền Phi đưa ông và dì về bệnh viện ở quê nhà để tĩnh dưỡng. Lý Diệc Phi đòi theo về nhà, nhưng Tiền Phi không cho. Dự án khách sạn mà hai công ty họ hợp tác đã xuất hiện vài vấn đề, Cục kiểm tra phải xuống điều tra, Tiền Phi bảo anh ở lại để ứng phó.



Tiền Phi bỏ ra một số tiền lớn để mời một bà giúp việc toàn thời gian trong rất bình thường từ công ty về, phụ trách giúp dì chăm sóc bố. Bố và dì có phần xót tiền, Tiền Phi đã chắc như đinh đóng cột nói rằng: “Đừng lo về tiền, tháng sau con sẽ là ‘chuẩn bảo’ (người đại diện bảo tiến dự bị) rồi, ký xong dự án sẽ thuận lợi thành bảo đại, sau này mỗi một phút sẽ kiếm được rất nhiều tiền về cho bố và dì!”.



Sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, cô vội vã quay về Bắc Kinh.




Ngày thứ hai sau khi trở về, sáng sớm cô đã bò dậy, đến công ty.



Cô đến công ty không lâu thì bị sếp lớn gọi vào văn phòng.



Sếp lớn ném cho cô một tin rất ư là sét đánh giữa trời quang.



Sếp khéo léo nói với cô rằng, vì cô nghỉ việc quá lâu nên tổng bộ đã quyết định cho cô thôi việc.



Tiền Phi khi nghe tin này chỉ thấy trời xoay đất chuyển. Cô đã rất chăm chút cho kỳ thi bảo đại, bây giờ lại nghe thông tin này.



Cô không biết bản thân gần đây thế nào, mà những việc không tốt đẹp cứ ập đến liên tục, khiến thời gian cho cô lấy lại sức cũng chẳng có.



Hôm đó cô đã dọn xong đồ đạc. Trước khi đi, Tiểu Viện và chị Kim ra tiễn, cô nhìn thấy trong đôi mắt họ rưng rưng nước mắt.



Cô bỗng cảm thấy mấy năm nay làm việc cũng không uổng phí, chí ít trước khi ra đi còn có thể thấy được những giọt nước mắt chân tình.



Thế là cô cũng khóc một cách thỏa mãn.



Tiền Phi không nói cho Lý Diệc Phi biết chuyện mình bị cho thôi việc, một mình ôm thùng giấy đựng đồ đạc ngồi tàu điện về nhà.
Tiền Phi không nói cho Lý Diệc Phi biết chuyện mình bị cho thôi việc, một mình ôm thùng giấy đựng đồ đạc ngồi tàu điện về nhà.



Về đến nhà, cô ủ rũ không vui nằm trên giường, nghĩ đến tương lai mờ mịt mà không muốn làm gì cả.



Một lát sau Lý Diệc Phi nhắn tin cho cô, bảo cô buổi tối tan sở đừng đi đâu, đợi anh đến đón rồi họ cùng về nhà.



Cô mệt mỏi trả lời anh rằng cô đã về đến nhà.



Giây sau đó điện thoại của Lý Diệc Phi đến ngay tức khắc: “Mới buổi trưa mà sao em về nhà? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?”.



Tiền Phi cố gắng để giọng nói nghe có vẻ bình thường: “Không thấy khó chịu ở đâu cả, chỉ là cúp việc quá nhiều nên bị đuổi việc thôi!”.



Bên kia, Lý Diệc Phi trầm tư hai giây rồi bảo: “Em ở nhà đợi anh!”. Sau đó anh cúp máy.



Tiền Phi đờ đẫn nhìn điện thoại bị cúp đột ngột. Cô còn muốn bảo anh cứ đi làm đi, đừng lo, cô không sao cả.



Một tiếng sau, Lý Diệc Phi ào vào nhà như gió giật.



Anh lao vào phòng Tiền Phi, lôi cái vật thể mềm nhũn trên giường lên, vẻ mặt rất hào hứng sung sướng.



Tiền Phi gần như nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm vẻ mặt của ai đó.



Tiền Phi nhìn anh, thắc mắc: “Có phải thần kinh của anh có vấn đề về chức năng không? Em đã mất việc rồi, kỳ thi bảo đại cũng không thể tham gia, nhưng sao anh trông còn vui hơn cả khi trúng số năm triệu tệ vậy?”.



Lý Diệc Phi lắc lắc vai cô, hỉ hả nói: “Tại sao anh không vui mừng được chứ? Lần này anh có thể đưa em đến công ty bọn anh, ngày ngày quang minh chính đại liếc mắt đưa tình với em rồi!”.